Nếu có người hỏi Thịnh Vị Ương, cái gì là đột nhiên té ngã từ thiên đường xuống địa ngục, lại còn là vĩnh viễn không còn cảm giác nữa, đó chính là hiện tại.
Giống như, đau lòng đến sắp chết mất……
Bỗng dưng, Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy đầu “Ong” một chút, đột nhiên nổ tung! Thậm chí có thể cảm giác được não ở trong đầu hỗn độn!
Da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo, giống như có một cổ hắc khí như dây mây điên cuồng leo lên từ lòng bàn chân, muốn cắn nuốt rớt cả người của cô!
Bên tai không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của Kiệt Hận Thiên:
Bọn họ là anh em, bọn họ là anh em……
Sao…… có thể!
Nháy mắt mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái liền biến thành màu đỏ tươi, đồng tử híp lại chợt co rụt lại! Thậm chí đến sống lưng cũng cứng đờ!
Một phen gắt gao bóp chặt cổ áo Kiệt Hận Thiên
“Kiệt Hận Thiên! Mày mẹ nó thật sự điên rồi! Còn nói bừa câu nào nữa có tin tao sẽ đập chết mày không!”
……
Đôi mắt quỷ quyệt của Kiệt Hận Thiên hơi nhắm lại, cười, cười đến càng thêm lãnh trách, cũng cười đến cả người Hoàng Phủ Bạc Ái tê dại, mí mắt thình thịch nhảy không ngừng!
Nếu ánh mắt có thể giết người, Kiệt Hận Thiên đã bị Hoàng Phủ Bạc Ái lăng trì, môi mỏng lạnh lẽo rít gào,
“Kiệt Hận Thiên, mày câm miệng cho tao! Câm miệng!”
Mắt đen thuần của Kiệt Hận Thiên gần như giống y như của Hoàng Phủ Bạc Ái, điên cuồng thị huyết, tiếng cười lạnh lẽo không dứt như la sát, nghe đến làm lòng người e ngại,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, mày cũng biết luống cuống! Mày và Ương Ương là anh em, anh em họ! Còn không chỉ có như thế, tao và mày là anh em, là anh em ruột cùng mẹ khác cha!”