Kỳ nhị đều nghĩ lầm anh và cô là nhận thức, còn đặc biệt hỏi anh. Nhưng anh lại không có một chút ấn tượng nào với người phụ nữ này.
Đột nhiên, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng, 5 năm trước……
……
Nhìn Sở Nam Xuyên ôm Tiểu Quang đi tới, một khắc kia, Hạ Mộc Cẩn chỉ cảm thấy máu cả người cô đều giống như đọng lại! Trong đầu một mảnh hồ nhão!
Chỉ có một âm thanh không ngừng lặp lại,
“Bị anh phát hiện, bị anh phát hiện……”
Trước bồn hoa, ánh mắt một nam một nữ sáng ngời trừng mắt nhìn đối phương, đôi mỗ nam mỗ nữ bên cạnh, cón có một đứa bé, lại là cùng nhau trừng mắt nhìn bọn họ.
Không khí, an tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy quỷ dị……
Nam Tiểu Tố có chút không nhịn được, chọc chọc cánh tay Kỳ Mộ Phi, dùng sức nâng khóe mắt,
“Kỳ Mộ Phi, sao hai người này lại mở ra hình thức tĩnh âm vậy! Hoa Hoa thì thôi đi, Sở thiếu cũng chơi nội công rồi!”
Kỳ Mộ Phi nhàn nhạt liếc mắt một cái,
“Còn chưa giảm xóc tốt……”
“……”
……
Đột nhiên, tiếng cười non nớt của Tiểu Quang rốt cuộc đánh vỡ yên lặng làm lòng người hoảng hốt này, Tiểu Quang nhìn Hạ Mộc Cẩn, thân mật ôm cổ Sở Nam Xuyên, hỏi,
“Mẹ, chú này là daddy của con sao?”
Nhìn bộ dáng Tiểu Quang cười đến sáng lạn, ánh mắt Hạ Mộc Cẩn chợt chua xót, chợt đau lòng.
Hóa ra, những lời huyết thống như nước này thật là có đạo lý, trước nay Tiểu Quang đều sẽ không thân mật như vậy với người xa lạ gặp vào lần đầu tiên.