Trong đêm mưa tối đen như mực này, trên mặt đất lầy lội, mấy ngàn người cứ vậy ngồi xuống nghỉ ngơi, tay đầy bùn bẩn cứ thế cầm lương khô bị nước thấm ướt ăn như hổ đói. Ai nấy đã không còn dạng người thì còn để ý gì đến bẩn hay không bẩn, có cái để ăn là tốt lắm rồi.
Với kinh nghiệm sa trường của Trương Hổ, những phòng bị trước của y không phải không có lý.
Đại thống lĩnh Từ của khu vực phòng thủ Hổ Khẩu lập tức ý thức được có gì đó không đúng, nghi ngờ mình trúng kế, sau khi nhân mã bờ bên kia phát động tấn công lập tức nhận rõ nặng nhẹ.
Một khi phòng tuyến bên này thất thủ, cửa lớn đi vào Tống quốc coi như mở ra, vậy ông cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Tống quốc.
Gã quyết đoán từ bỏ kho lương, hoặc có thể nói kho lương thất thủ hay không đã không quan trọng, lúc này, phòng tuyến mới là quan trọng nhất, kho lương mất còn có thể nghĩ cách, một khi phòng tuyến bị công phá, hậu quả khó mà lường được.
Gã khẩn cấp hạ lệnh, lệnh cho mười vạn nhân mã tiếp viện kho lương nhanh chóng lui về.
Tổng đốc Ô Quần Liệt phòng ngự trên sông sau khi nhận được tin đã chứng minh phán đoán của gã là đúng, ý của Ô Quần Liệt cũng là muốn bảo ông lập tức rút quân tiếp viện kho lương về, tập trung lực lượng toàn lực thủ hộ phòng tuyến Hổ Khẩu, ba mươi vạn đại quân Thanh Cừ bên kia đã phái đi cứu viện, một khi xuất hiện gì đó bất ngờ, cho dù thế nào cũng phải đợi quân cứu viện Thanh Cừ đuổi tới.
Tóm lại giờ phải bất chấp mọi giá giữ cho được phòng tuyến Hổ Khẩu, kho lương không quan trọng!
Động tác của Từ Lai Bình đã làm trước, ba mươi vạn viện quân phái đi nhanh chóng rút lui.
Tấn công phòng ngự trên mặt sông vang dội, hai bên chém giết rung trời, những bè gỗ lít nha lít nhít mượn dòng chảy xiết đâm sang bờ bên kia.
Từng quả cầu lửa xẹt qua bầu trời đêm như mưa phùn.
Những ngọn lửa nện xuống mặt sống như đèn lồng trôi nổi cùng với những thứ như đèn lồng tiếp tục lơ lửng thiêu đốt mặt sông.
Những bịch dầu hỏa trong lồng nện xuống bè gỗ lập tức vỡ ra, thế lửa của cầu lửa lập tức bùng lên, những người bị dầu lửa bắn lên rồi thiêu dốt phát ra tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết, mặc kệ có biết bơi hay không đều nhảy xuống nước.
Có mấy người đập lửa trên người, có người dùng gỗ hắt nước dập lửa.
Bờ đông mặt sông tối đen như mực trong khoảnh khắc đã khắp nơi là ánh lửa, nếu không có những tiếng kêu thê lương thảm thiết thì có lẽ là một cảnh tượng rất đẹp.
Máy ném đá bắn ra những tảng đá, trên bờ sông bên kia vang lên tiếng gào rít bắt đầu đánh tới những bè gỗ lít nha lít nhít trên mặt sông, tiếng kêu thảm, tiếng bè gỗ nứt ra bắt đầu trộn lẫn với tiếng ầm ầm trong bầu trời đêm.
“Bắn tên!” Tướng trấn thủ bờ sông cầm kiếm gầm thét, một đám cung thủ giương cung cùng bắn, những mũi tên đen sì lao vút trong bầu trời đêm, trên mặt sông không ít người kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Giữa lòng sông có vài bè gỗ lẻ tử dừng lại, tất cả đều nhờ một nhóm tu sĩ thi pháp giữ cho không trôi lung tung, các chủ tướng đứng trên bè gỗ đều là người phụ trách chỉ huy.
Trương Hổ đích thân tiến công tiền tuyến, đứng trên một bèn gỗ, cũng rút kiếm gầm thét: “Tiến công! Kẻ nào rút lui, giết!”
Ông đang ép nhân mã triều đình đánh tiên phong, những kẻ biết bơi nhảy xuống nước bơi trở về lập tức bị những mũi tên dày đặc bắn cho máu nhuộm đỏ sông, có lẽ có tu sĩ bổ một đạo kiếm khí chém chết, tóm lại là muốn bức đại quân phải liều chết xông về phía trước.
Mông Sơn Minh nói, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Yến, chỉ cho phép thắng, không cho phép bại, vì vậy cứ phải đem mạng người ra mà chất lên!
Thế công của bên phòng ngự quá mạnh, người bên này khó cập bờ, chỉ có vài người vọt được lên bờ liền bị một lượng lớn quân địch chém chết.
Hai bên rơi vào giằng co.
Ở một chỗ khác, mười vạn viện quân lui về cuối cùng cũng bị ngăn cản ở khu vực cần vượt qua, hơn bốn ngàn tướng sĩ đối mặt với tấn công của mười vạn nhân mã, chém giết đẫm máu dưới những chướng ngại tầng tầng, độ bi tránh và thê thảm rất khó hình dung, ngay cả những tu sĩ đi cùng đoàn quân cũng đều ra trận liều mạng với địch.
Trong công sát của bờ sông sau khi trải qua một phen tiêu hao kịch liệt, thế công của những mũi tên trên bờ hơi yếu đi, Trương Hổ ra lệnh một tiếng, một lượng lớn tu sĩ Yến quốc bắt đầu phóng lên bờ sông.
Tu sĩ bên Tống quốc lập tức bay ra từng nhóm, nghênh chiến với tu sĩ Yến quốc đột kích, hai bên liều mạng chém giết trên sông lớn, đánh vô cùng oanh liệt, phía dưới không ít bè gỗ bị dính chưởng không thể né tránh được.
Thấy một lượng lớn tu sĩ bên Tống quốc đã bị dụ ra dây dưa, dưới ánh lửa, gương mặt Trương Hổ lộ ra vẻ dữ tợn đột nhiên quay đầu, nghiêm nghị nói: “Truyền lệnh cho Tả Thống lĩnh Quách Hiến Phúc, phục binh lập tức xuất kích!”
Quân lệnh của Trương Hổ vừa giáng xuống, lúc này Tả thống lĩnh Quách Hiến Phúc đang nấp trong bóng tối đứng dậy, ra lệnh một tiếng, dẫn hai vạn tráng sĩ phi nhanh trong đêm tối, chạy đến nơi bầu trời được ánh lửa chiếu sáng.
Khoảng cách ẩn nấp quá xa, cũng không dám tới gần, tới gần quá nguy hiểm, không cách nào tránh khỏi không bị phát hiện.
Trên đường có người trượt chân ngã sấp xuống, đứng lên rồi lại tiếp tục phi nước đại.
Trên đường gặp vài đội quân nhỏ tập kích gây rối liền trực tiếp chém giết.
Trên bờ sông đang chém giết đối kháng, phía sau đột nhiên truyền tin tới, Từ Lai Bình suýt chút nữa chảy mồ lạnh ướt sũng cả người, may mắn trước đó ít nhiều gã cũng đã chuẩn bị tâm lý, lập tức dứt khoát điều năm vạn nhân mã đi chặn đường, cũng dậm chân chưởi rủa, trách mười vạn viện quân rút về sao còn chưa tới.
Gã không hề biết lúc này viện quân đang rút về cũng đang bị chặn đánh thảm thiết.
Quách Hiến Phúc không hổ là tướng tài đắc lực dưới trướng Trương Hổ, cũng thực sự là lão tướng kinh nghiệm sa trường, năng lực ứng biến khi lâm chiến không yếu, trên đường thấy kinh động đối phương rồi thì lập tức lệnh cho năm ngàn người tiếp tục tấn công, hấp dẫn sự chú ý của quân địch và chặn quân chủ lực của địch, mình thì dẫn hai vạn người đi vòng.
Rất nhanh, năm ngàn nhân mã tập kích liền va chạm với năm vạn quân Tống chặn đường, lại một trận chém giết đẫm máu xảy ra.
Chờ một lát, đợi khi Từ Lai Bình phát hiện lại có quân địch từ một hướng khác đột kích thì đã không còn kịp nữa, bên này cũng khó rút ra thêm được một lượng lớn nhân mã chặn đường.
“Giết!” Quách Hiến Phúc vung đao gầm thét xông đến khu vực phòng thủ, dẫn hai vạn nhân mã như một lưỡi dao hung hăng đâm vào quân địch.
Không dây dưa với địch, liều mạng tiến lên, tu sĩ xung phong mở đường.
Một lượng lớn tu sĩ quân Tống đang giao chiến với tu sĩ Yến quốc trên sông, bị tu sĩ Yến quốc quấn lấy, dù kịp thời biết phía sau bị đánh lén thì cũng không cách nào rút lui được, vừa rút lui, phòng thủ trên bờ sẽ bị tu sĩ Yến quốc công phá, kết quả cũng như vậy.
Không có một lượng lớn tu sĩ ngăn cản, Quách Hiến Phúc dẫn quân lính như mãnh hổ lao vào bầy cừu, sau khi chém giết tuyến đầu, lập tức tiến hành tấn công những cung tiễn thủ trên bờ và các thiết bị tấn công từ xa. Trên bờ sông lập tức rối nùi, một cuộc chém giết hỗn loạn diễn ra.
Không bị lợi khí uy hiếp ngăn cản, đại quân vượt sông lập tức thuận lợi ép tới gần, quân Yến trên sông lập tức liều mạng sông lên, một lượng lớn bè trôi trên sông như chiếc cầu nổi, tướng sĩ liền gẫm lên bè gỗ soàn soạt xông về phía trước.
Không ngừng có tu sĩ lật bè gỗ, mong ngăn cản nhưng giống như hạt cát trong xa mạc, không thể ngăn được đám người xông đến lít nha lít nhít như kiến hôi, cộng thêm có đám tu sĩ Yến quốc ngăn cản.
Trên bè gỗ thỉnh thoảng có người ngã lật vào nước, hoặc là bước hụt rơi xuống nước.
Họ lại cả người ướt đẫm bò lên bè gỗ rồi tiếp tục xông về phía trước.