Ngưu Hữu Đạo cũng không trả lời. Sự việc khó bề phân biệt, khiến người ta không thể nhìn ra, hắn cũng không có cách nào giải thích. Nhìn qua thì không giống Hiểu Nguyệt các muốn ra tay đối phó hắn, cũng có khi nguyên nhân chỉ nằm ở vị “biểu tỷ” kia, nhưng hắn khó mà tưởng tượng được Hiểu Nguyệt các lại không biết chuyện của vị biểu tỷ đó làm. Nếu như không biết, tổ chức sát thủ này không khỏi quá thất bại đi.
Theo lý, chỉ cần không đắc tội cao tầng, hoặc uy hiếp hay xâm phạm đến lợi ích của tổ chức, tổ chức sát thủ này sẽ không tồn tại hận thù riêng tư.
Nói cho cùng, vẫn là hắn hiểu biết quá ít về tổ chức sát thủ này. Chân tướng của sự việc có lẽ chỉ nằm ở chỗ Thiệu Bình Ba và vị biểu tỷ của Hiểu Nguyệt các kia.
Nhưng có một điều mà hắn biết. Nếu Hiểu Nguyệt các thật sự muốn đối phó hắn, hắn có muốn tránh cũng tránh không được.
Nghĩ thông suốt điều này, Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Nếu muốn đến thì cứ đến, ta tiếp hết là được.”
Quận thành ngoại thành quận Thanh Sơn đã oanh oanh liệt liệt được xây thêm.
Quận thủ phủ, bên ngoài Anh Vũ đường, một thân vệ kêu lên: Vương gia!”
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đang đứng trước một tấm bản đồ thương lượng chuyện gì đó, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Bạch Diêu đang đứng ở cửa ra vào.
Anh Vũ đường là nơi để mưu đồ chuyện quân cơ quan trọng, không cho phép bất cứ người nào được tự tiện xông vào. Nhìn tình huống này, thân vệ hiển nhiên không thể ngăn cản được Bạch Diêu.
Thương Triều Tông vẫy tay ra hiệu thân vệ lui xuống. Bạch Diêu bước đến, Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình cũng bước nhanh về phía trước, chắp tay hỏi: “Pháp sư có việc gì sao?”
Mặt Bạch Diêu không chút thay đổi, nói: “Bảng xếp hạng bảng Đan có biến đổi.”
Hai người Thương, Lam nhìn nhau, có chút nghe không hiểu. Bảng Đan có thay đổi hay không thì liên quan gì đến bọn họ. Y xông vào trọng địa quân cơ chỉ để nói chuyện này?
Lam Nhược Đình hỏi: “Chắc là xếp hạng của pháp sư có sự thay đổi?”
Bạch Diêu lạnh nhạt nói: “Đúng là có sự thay đổi. Xếp hạng của ta đã được tăng lên một bậc.”
Chỉ vì điều này mà xông vào Anh Vũ đường? Hai người Thương, Lam đều im lặng, cảm thấy người này không đến mức nông cạn như vậy, nhưng hai người vẫn chắp tay cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Bạch Diêu nói: “Không có gì đáng vui mừng cả. Ta cái gì cũng không làm, vị trí xếp hạng liền tăng lên một bậc.”
Hai người Thương, Lam rốt cuộc không hiểu người này muốn nói điều gì. Có một số người không thích nói chuyện nhiều, chỉ ngẫu nhiên nói vài lời, lời ít mà ý nhiều thì có thể hiểu, nhưng nói ra mà không hiểu thì là không ổn rồi.
Hai người đều trông mong nhìn y, chờ y nói tiếp.
Bạch Diêu bổ sung một câu: “Chẳng những điều ta nói là đúng, bảng xếp hạng từ vị trí hai trăm sáu mươi bảy trở xuống, toàn bộ đều tăng thêm một hạng, còn có một người được bổ sung vào trong bảng.”
Lam Nhược Đình nghi ngờ hỏi: “Thế có liên quan gì đến chúng ta?”
Bạch Diêu nói: “Người xếp hạng hai trăm sáu mươi bảy tên Trác Siêu đã bị người ta giết, bị Ngưu Hữu Đạo giết.”
Hizz! Thương, Lam hít sâu một hơi. Mặc dù hai người không phải người trong giới tu hành, nhưng nhiều ít cũng chú ý đến bảng Đan. Ai mà không muốn mời người có tên trên bảng Đan về cho mình dùng chứ?
Cho nên, hai người rất rõ ràng người có thể xếp ở vị trí hơn hai trăm đó có ý nghĩa gì. Đó chính là một cao thủ nhất lưu, trong khi Bạch Diêu còn đang xếp ở vị trí khoảng sáu trăm.
Thương Triều Tông có chút không dám tin, hỏi: “Đạo gia có thể giế t chết vị cao thủ xếp ở vị trí hơn hai trăm trên bảng Đan sao? Điều này dường như không có khả năng.”
Bạch Diêu nói: “Trong tình huống bình thường mà nói, hoàn toàn không có khả năng, nhưng tu sĩ có lợi hại đến cỡ nào cũng không ngăn được âm mưu quỷ kế. Ngưu Hữu Đạo dường như lại khá am hiểu chuyện này.”
Hai người Thương, Lam nhìn nhau. Hai người hoàn toàn không phủ nhận điều này. Nói dễ nghe một chút, Đạo gia đích thật là thủ đoạn cao minh. Nói khó nghe, còn không phải là âm mưu quỷ kế sao!
Thấy y xông vào Anh Vũ đường chỉ để nói chuyện này, Thương Triều Tông liền hỏi: ‘Việc này ảnh hưởng rất lớn sao?”
Bạch Diêu đáp: “Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Không lớn bởi vì người chết trên bảng Đan rất bình thường, bị xóa tên ra khỏi bảng cũng chẳng có gì lạ. Không nhỏ là vì Trác Siêu chết một cách không bình thường. Trong tình huống bình thường, ai đánh bại ai, người đó sẽ bổ khuyết vào vị trí bị trống. Nhưng có thể vì tu vi, Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa có tư cách tiến vào bảng Đan, bởi vậy vị trí của một đám người phía sau được đẩy lên một bậc.”
Hai người Thương, Lam đổ mồ hôi hột. Nói như vậy, có vẻ ảnh hưởng đến không ít người. Bảng Đan vì Đạo gia mà thay đổi vị trí xếp hạng của hơn năm trăm cao thủ. Mấy người này nên nói lời cảm ơn Đạo gia hay như thế nào đây?
Chỉ một chút mà ảnh hưởng mấy trăm cao thủ trên bảng Đan, việc này….
Lam Nhược Đình hỏi: “Chuyện này trước kia đã từng phát sinh chưa?”
Bạch Diêu đáp: “Từng có một lần, nhưng lần này thì không giống. Bảng Đan được sáng lập, thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Lần trước là vì có người hết tuổi thọ mà về cõi tiên thôi. Quan trọng hơn, Ngưu Hữu Đạo không phải hạng người vô danh. Việc giết Yến sử đã giúp cho hắn dương danh thiên hạ. Lúc này, hắn lại càng dương danh thiên hạ.”
Thương Triều Tông vì Ngưu Hữu Đạo mà đổ mồ hôi lạnh, cũng có chút vì hắn mà chột dạ, liền hỏi lại: “Việc này có phải sai lầm hay không?”
Bạch Diêu nói: “Bảng xếp hạng trên bảng Đan chưa chắc là chính xác, bởi vì rất nhiều người cũng chưa từng giao thủ với nhau, nhưng Băng Tuyết các đối với việc điều chỉnh danh sách xếp hạng chưa từng xảy ra sai lầm, tất nhiên là phải xác minh độ chính xác thì mới dám công bố với tu sĩ trong thiên hạ, cũng sẽ không mạo muội điểm tên Ngưu Hữu Đạo là người đã giết Trác Siêu. Độ tin cậy của Băng Tuyết các là vẫn phải có.”
Nhìn biểu hiện của hai người Thương, Lam, nói như vậy, đích thật Đạo gia đã làm chuyện tốt.
Lam Nhược Đình hỏi: “Pháp sư đến đây nói chuyện này là có ý gì?”
Bạch Diêu nói: “Mua chiến mã không phải là việc nhỏ, tại sao Ngưu Hữu Đạo lại có tâm tư làm ra động tĩnh lớn như thế? Việc này kinh động đến sư môn, nên lệnh cho ta đến hỏi cho rõ, muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhìn biểu hiện của Vương gia và Lam tiên sinh, dường như còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Sư môn đang chờ câu trả lời của ta, làm phiền hai người có thể hỏi ba phải một chút hay không. Bọn họ phái người xuất phát cùng với Ngưu Hữu Đạo, nhiều ít chắc phải biết được nội tình.”
Chuyện lớn như vậy xảy ra, hai người cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, tất nhiên là phải đồng ý.
Chuẩn bị một chút, hai người dẫn Bạch Diêu rời khỏi quận thủ phủ, một đám người dưới sự hộ vệ vội vàng ra khỏi thành, thẳng đến ngọn núi ngoài thành.
Người trong núi tất nhiên phải ra đón. Vừa lúc Thương Thục Thanh đang ở gần, cũng đến tham gia, có chút kinh ngạc hỏi: “Ca, có việc gì sao?”
Đám người Thương Triều Tông rất ít khi đến bên này. Chuyện bên kia đã rất bận rộn, vì thế nơi này không cần y phải quan tâm. Tiếp theo, nơi này là địa bàn của Ngưu Hữu Đạo, căn cứ của tu sĩ, cũng không cần y can thiệp vào.
Cho nên, nàng biết anh trai bình thường sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến chỗ này, mà đã đến tất nhiên là có việc.
“Đạo gia đã làm ra một số việc….” Thương Triều Tông đem tình huống đại khái nói cho nàng nghe.
Thương Thục Thanh càng nghe càng mờ mịt, ngay cả Thương Triều Tông cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng tất nhiên lại càng không biết.
Ba vị Chưởng môn của ba phái là Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu đến, vốn muốn mời Thương Triều Tông vào trong núi ngồi, nhưng việc đến tông môn của các phái xác thực không tiện đi bộ, Thương Triều Tông biểu hiện chỉ cần ngồi trong đình là được.
Rất nhanh trở lại chuyện chính. Thương Triều Tông thuật lại những gì mà Bạch Diêu đã nói, cuối cùng hỏi một câu: “Ba vị Chưởng môn, các vị có biết chuyện gì đã xảy ra không?”