Các thành viên Hiểu Nguyệt Các xung quanh khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Viên Cương nói.
“Tiểu nhân! Ngươi mà cũng xứng để thề?
“Ha ha...
Ngọc Thương chỉ biết lắc đầu cười khổ, nếu như người bình thường khác nói câu này trước mặt hắn, có lẽ hắn đã trở mặt rồi, nhưng gặp phải người trước mắt này thì chỉ có thể cười gượng.
“Được, ta là tiểu nhân, trong mắt lão đệ ngươi, ta chính là một tên tiểu nhân, ta là tiểu nhân còn không được sao? Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, ngươi không chạy thoát được, mà cho dù chạy được thì thế nào, người như Viên huynh đệ, sao lại làm cho những người khác bị liên lụy được chứ? Ngươi đã đồng ý giúp Phùng Quan Nhi, vậy thì đừng làm La Chiếu phải liên lụy vào! Mời đi cho!
Hắn chắp tay mời.
Trước đó, Viên Cương nói là nhận sự nhờ vả của Phùng Quan Nhi đến giúp đỡ, trong lòng hắn còn nghi ngờ nhiều thứ, không tin rằng một lời nhờ vả có thể làm cho Viên Cương chịu nhảy vào nơi nguy hiểm thế này, nhưng bây giờ hắn tin, tin 100% là chỉ được người ta nhờ vả.
Viên Cương từ từ nghiêng đầu nhìn về phía La Chiếu cách nơi này không được xem là quá xa, mà La Chiếu cũng đang nhìn hắn.
Quay đầu tránh đi ánh mắt của La Chiếu, Viên Cương đi thẳng đến chỗ Ngọc Thương, hắn đưa tay ra, trực tiếp đẩy Ngọc Thương ra một bên, sau đó làm như không thấy hắn, Viên Cương đi thẳng về phía đám người Phiêu Miểu Các.
Đối với sự vô lễ của người này, Ngọc Thương thở dài, đã quen rồi, cũng không phản ứng gì nữa, quay đầu đi theo Viên Cương.
Nhìn hán tử mặt đỏ thẫm đi đến, Nhạc Quang Minh nhìn trên nhìn dưới nhiều lần, có chút tò mò, tên này suýt chút nữa dùng một đao chém Hoa Mỹ Như ngay trước mặt Lữ Vô Song sao? Còn ép Lữ Vô Song ra tay mới cứu được một mạng của Hoa Mỹ Như?
Viên Cương đi đến, đứng ở trước mặt hắn, lạnh nhạt nói.
“Đi thôi!
Nhạc Quang Minh hơi nghiêng đầu, nói.
“Dẫn đi!
Lập tức có hai người bước lên, đứng hai bên túm lấy cánh tay của Viên Cương, muốn áp giải đi.
Viên Cương nhìn hai bên, bỗng nhiên hai tay nắm thành quyền, đánh ra hai bên.
Hai tiếng bịch rõ to, sức mạnh hung mãnh, hai người bên cạnh trở tay không kịp, bị đánh thẳng vào bụng, cả người bay ra ngoài, phun máu rơi xuống đất.
Vừa hành động xong, đám người Phiêu Miểu Các xung quanh đều kinh hãi, lập tức đề phòng, nhìn chằm chằm Viên Cương.
Nhạc Quang Minh cũng không ngờ rằng vị này dám chống lệnh, quát lên.
“To gan!
Mấy người Ngọc Thương cũng giật nảy mình, trong lòng điên cuồng hò hét, tên điên, đúng thật là tên điên, tên điên này lại đến, lại gây sự!
Dám đánh người Phiêu Miểu Các trước mặt bao nhiêu người như vậy, cả đám người tiếp tục bị kinh sợ, cũng xem như phục hắn luôn, sau ngày hôm nay, nếu còn cơ hội gặp lại, bọn họ phải tránh xa tên điên có một không hai này mới được.
Đánh người Phiêu Miểu Các, đám người Ngọc Thương cũng không thể không phản ứng gì được, bọn họ đều bày ra tư thế vây công.
Viên Cương lạnh nhạt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm về phía Nhạc Quang Minh, nói.
“Ta đã nói là sẽ đi với các ngươi thì tất nhiên sẽ đi với các ngươi, ta không làm sai gì hết, ta cũng không phải phạm nhân, ai dám động tay động chân... Viên mỗ liều chết với hắn!
Viên Cương vươn tay, rút Tam Hống Đao ra, cầm ngang ở trong tay.
Ngọc Thương im lặng, thì ra là vì việc này, tên này đúng là trong mắt không thể chứa được một hạt cát, nói cách khác, hắn không có chút tình cảm tốt đẹp gì với Phiêu Miểu Các.
Khuôn mặt của Nhạc Quang Minh căng thẳng, người có thể dùng một đao chém chết tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, còn suýt chút nữa chém luôn Hoa Mỹ Như, làm cho Lữ Vô Song phải ra tay ngăn lại, hắn không thể không ước lượng xem sau khi ra tay thì tình huống sẽ thế nào.
Mặt khác, nếu như hắn ra tay, tên này sẽ thà chết chứ không đi theo nữa, hắn quay về không thể bàn giao được, người này là do Cửu Thánh muốn dẫn về, nếu không người phụ tá chưởng lệnh tọa trấn nhân gian như hắn đã không phải tự mình ra tay rồi.
Sau khi ánh mắt lóe lên, Nhạc Quang Minh phất tay cho những người xung quanh bỏ vũ khí xuống, nhìn chằm chằm Viên Cương, lạnh lùng nói.
“Vậy thì đi thôi! Tốt nhất là ngươi thành thật một chút.
Nhìn thấy người Phiêu Miểu các buông vũ khí xuống, Ngọc Thương cũng ra hiệu phía người bên mình bỏ vũ khí xuống.
Cuối cùng, Viên Cương giương đao trong tay lên, cắm trở lại sau lưng, Nhạc Quang Minh xoay người, hắn đi theo Nhạc Quang Minh đi.
Hai người Phiêu Miểu Các bị thương cũng đứng lên, đứng qua hai bên áp bách Viên Cương vào chính giữa.
“Khoan đã!
Bỗng nhiên giọng nói của La Chiếu vang lên.
Đám người Ngọc Thương quay đầu lại, mấy người Nhạc Quang Minh cũng nhìn về, ngay cả Viên Cương cũng nhìn về phía hắn.
Lông mày Nhạc Quang Minh đã nhướng lên, hắn phát hiện gió hôm nay có độc, cả đám này cũng dám hô to gọi nhỏ với Phiêu Miểu Các, chẳng lẽ nghĩ Phiêu Miểu Các bị quy củ hạn chế, nên không thể tự tiện động vào tướng lĩnh chỉ huy tác chiến à?
Đám người Ngọc Thương cảm thấy căng thẳng, Ngọc Thương là người đầu tiên ra tay ngăn La Chiếu lại, trầm giọng nói.
“Ngươi làm gì? Quay về!
La Chiếu dừng bước, cách một người ngăn cản, bỗng nhiên nói to với Viên Cương.
“Ta mặc kệ giữa các ngươi có chuyện gì xảy ra, nhưng ta chỉ muốn nói, có lẽ ngươi không phải người như vậy, nếu như ngươi còn có cơ hội thấy nàng, hãy nói cho nàng biết, nàng không nợ ta cái gì cả! Từ nay về sau, cầu về cầu, đường về đường, không liên quan gì đến nhau!
Viên Cương trầm mặc, hiểu lời nói của đối phương có ý gì, biết "Nàng" kia là ai, nhưng hắn không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó quay người rời đi.
Mấy phi cầm tọa kỵ lướt đến, đám người Phiêu Miểu Các lách mình nhảy lên, Viên Cương cũng nhảy lên, cứng ngắc đạp chân xuống, suýt chút nữa mất cân bằng, Nhạc Quang Minh đứng trên phi cầm tọa kỵ khác quay đầu lại nhìn.
Bên cạnh có người thấp giọng hỏi hắn.
“Hắn đánh người của chúng ta bị thương, cứ để yên như thế sao?
Nhạc Quang Minh nói.
“Dẫn người về trước rồi nói sau.
Sáu con phi cầm tọa kỵ này là do Nhạc Quang Minh tự mình đưa đến, chỉ vì đưa mình Viên Cương trở về, có thế thấy hành động này được xem trọng đến mức nào.
Đưa mắt nhìn chấm đen trên không trung bay xa, Ngọc Thương thở dài một tiếng.
“Người này có cái tính cách đó, vậy mà có thể sống đến bây giờ được, đúng là hiếm thấy!
...
Đây chính là Thánh Cảnh mà Đạo gia đã đi qua sao? Xuyên qua gợn sóng đại trận, Viên Cương nhìn bốn phía, nhìn cẩm tú biển mây dưới chân.
Đám người Nhạc Quang Minh không đi đến Thiên Đô Phong, mà trực tiếp dẫn người vào Thánh Cảnh.
Người vừa vào Thánh Cảnh, lập tức trưng dụng phi cầm của Thủ Khuyết sơn trang, dẫn theo Viên Cương đi thẳng đến Vấn Thiên Thành...
Trên quảng trường Vấn Thiên Thành, một đám tu sĩ đứng gần một chỗ, thấy mấy phi cầm tọa kỵ từ trên trời bay xuống, trưởng lão Toàn Thái Phong của Lăng Tiêu Các ngạc nhiên nói.
“Ta nhìn nhầm sao? Sao hắn lại đến đây?
Mọi người quay đầu lại nhìn, trưởng lão Nghiêm Lập của Tử Kim Động cũng ngạc nhiên nói.
“Viên Cương! Sao hắn lại đến đây?
Nghiêm Lập và Toàn Thái Phong đều biết Viên Cương.
“Sao vậy?
Trưởng lão Thái Thúc Sơn Hải của Khí Vân Tông hỏi lại.
Toàn Thái Phong nói.
“Người mặt đỏ thẫm kia, là Viên Cương, thuộc hạ tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo.
Thái Thúc Sơn Hải hơi giật mình.
“Có nghe nói, hình như hắn không phải là tu sĩ, sao lại đến đây?
Mọi người nghe vậy thì nghi ngờ, Toàn Thái Phong nói.
“Đi, đến xem một chút.
Hắn dẫn đầu người của tám phái đi đến.
Nhạc Quang Minh nhìn thấy đám người này cản đường, có chút đau đầu, bây giờ đám người này rất phách lối, nhất là đám cặn bã này thường xuyên kiếm chuyện trong Thánh Cảnh, hắn thật sự không muốn trêu chọc thêm nhiều chuyện nữa.
Nhưng bị chặn lại, tránh cũng không thể tránh, hai bên giằng co với nhau.