Lệnh Hồ Thu kinh ngạc nói: "Phu nhân Thương Tuyết của Nhị hoàng tử Hạo Hồng ư?"
"Quả nhiên nhị ca tin tức linh thông." Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, hỏi: "Trước mắt, tình cảnh của vị vương phi này ở nước Tề như thế nào?"
Lệnh Hồ Thu: "Không để ý nhiều nên không rõ. Ắt hẳn không quá khổ sở, dù sao cũng là con gái của Yến hoàng. Nước Yến là nước lớn một phương, thế lực nhà mẹ lớn như vậy, hẳn là nước Tề không thể ngược đãi. Tuy nhiên Nhị hoàng tử kia lại là người có sức cạnh tranh vị trí Thái tử với Đại hoàng tử nhất. Vị trí kế thừa của nước Tề chưa được định đoạt, đệ có từng nghe nói đến Hoàng thái hậu nước Triệu - Thương Ấu Lan chưa? Một khi Nhị hoàng tử bước lên vị trí đó, không chừng sẽ có ngày nữ nhân kia (Thương Tuyết) trở thành Hoàng hậu nước Tề, có khả năng trở thành Thương Ấu Lan thứ hai đấy!"
Nghe vậy, Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ đăm chiêu.
Thương Tuyết tới bàn chuyện hòa hảo, hy vọng Thương Kiến Hùng và Thương Triêu Tông giảng hòa.
Nhờ đó đã khiến Ngưu Hữu Đạo hiểu ra dụng ý của việc Bộ Tầm tới tìm mình, rõ ràng lúc này đây Hạo Vân Đồ không hy vọng nước Yến đại loạn, phỏng chừng hắn ta đang thông qua mọi con đường để khống chế tình hình, bằng không đã chẳng tìm tới hẳn.
Ban đầu, hắn chỉ nghĩ Thương Tuyết tới đây là do ý của Hạo Vân Đồ, không ngờ nàng còn tham gia vào chuyện cạnh tranh vị trí Thái tử của nước Tề!
Bây giờ xem ra, Thương Tuyết hết lòng hết sức khuyên bảo như thế, không đơn thuần là hy vọng nước Yên bên kia ổn định, đồng thời nàng cũng tự suy tính cho ích lợi của mình ở nước Tề.
Hạo Vân Đồ không hy vọng nước Yến loạn, Thương Tuyết không hy vọng nước Yến loạn, đương nhiên Thương Kiến Hùng càng không hy vọng nước Yến loạn, Thương Triêu Tông càng không hy vọng nhìn thấy cảnh đó.
Song chỉ e có một số việc không phải do Thương Triêu Tông, phỏng chừng đám thủ hạ của hắn ta và cả Thiên Ngọc Môn đều muốn giúp hắn ta đi về phía trước. Về phần có khiến tôn thất Thương gia tương tàn hay không, không phải chuyện mà bọn họ để ý, tất cả mọi người đều cầu mong lợi ích cho bản thân mình.
Ngay cả việc Ngưu Hữu Đạo mạo hiểm chạy đến đây chuẩn bị ngựa chiến là vì cái gì? Hắn cũng hy vọng như họ, thúc đẩy Thương Triêu Tông đi về phía trước. Nếu Thương Triêu Tông dừng lại không tiến, tiểu phú tức an(1), quận Thanh Sơn sớm muộn cũng gặp phải tai họa, điều đó cũng là sự uy hiếp to lớn với Ngưu Hữu Đạo. Phải băng qua dòng nước đục này, quận Thanh Sơn nho nhỏ không thể bảo vệ hắn cả đời, hắn không hy vọng nhìn thấy điều đó.
[1] Tiểu phú tức an: Có được một ít thành tích liền dễ dàng thỏa mãn, không muốn phát triển thêm nữa.
Thương Triêu Tông bước lên con đường này cũng thân bất do kỷ.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ. Dẫu Thương Kiến Hùng bình an vô sự hay không, một khi có điều kiện, Thương Triêu Tông sớm muộn cũng sẽ công chiếm Nam Châu.
Hắn không tin Hạo Vân Đồ không nhìn ra điều đó, song Hạo Vân Đồ lại một tay giao ngựa chiến cho hắn, một tay bảo Thương Tuyết đến bàn chuyện hòa hảo, chẳng biết y đang làm cái quái gì.
Bố cục của hắn hạn chế, hắn vẫn chưa thể suy xét hết mọi tình hình chư quốc, cho nên cảm thấy có chút không hiểu rõ.
Song trải qua một phen này, ánh mắt của hắn đã không tự chủ mà trở nên cao hơn, tâm tư đã bắt đầu tản qua dạo lại giữa các nước.
"Tuy nhiên đệ khoan hãy nói. Vũ triều đã sụp đổ mấy trăm năm, nhưng dưới ánh mắt và lòng dân thiên hạ thì Thương thị vẫn còn mơ hồ tồn tại địa vị hoàng tộc, giống như trong những năm tháng loạn thất bát tao không thể thống nhất, mọi người nói tới nói lui vẫn luôn nhắc về Vũ Lịch. Hơn nữa ai nấy đều biết nữ nhân Thương gia có dáng vẻ xinh đẹp, huyết thống Thương gia cường đại, quả thực không ai có thể vượt qua. Đương nhiên, muội muội của vương gia là ngoại lệ. Thêm nữa, năm đó nữ nhân Thương gia là hậu duệ của người đứng đầu thiên hạ, trong lòng mọi người, bọn họ đã vô tình trở thành nữ tử cao quý nhất, vì thế không ít kẻ muốn cưới nữ nhân Thượng thị để được vinh quang về thân phận và địa vị..."
Lệnh Hồ Thu bô bô một hồi, cuối cùng cũng hỏi tới chuyện chính: "Đúng rồi, vị vương phi kia tìm đệ làm gì thế?"
"Cũng không có chuyện gì, nàng rời khỏi nước Yến, đã lâu không về. Nghe nói đệ từ nước Yến tới đây, nàng nhớ nhung cố quốc, với lại vương gia nhà chúng ta là đường huynh của nàng, nàng tìm đệ tán gẫu một chút, hỏi chuyện nước Yến." Ngưu Hữu Đạo liếc y một cái rồi thốt lời.
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hắn tự có chừng mực. Hắn muốn ngắt lời y, chọn chỗ mấu chốt quan trọng nhất để ngắt.
"..." Lệnh Hồ Thu thất thần tại chỗ nhìn theo, trong lòng thầm mắng, lừa quỷ cũng không tệ đấy! Đường đường là vương phi, đêm khuya tăm tối lại cùng ngươi cô nam quả nữ ở chung một phòng, chỉ để tán gẫu thôi à?
Hồng Tụ bước tới bên cạnh, khẽ nói: "Tiên sinh, Tổng quản đại nội kia rồi tới Vương phi này, chắc chắn bọn họ mưu đồ bí mật gì đó không thể để người khác biết."
"Ôi chao!” Lệnh Hồ Thu thầm than: "Cũng có thể lý giải... Xem ra muốn âm mưu lấy được sự tín nhiệm của người này, trình độ bấy nhiêu còn chưa đủ đâu!"
Hồng Tụ: "Tiên sinh, thật ra không cần thiết phải phiền phức đến vậy."
Lệnh Hồ Thu quay đầu lại nhìn nàng ta, hỏi: "Có ý gì?"
Cặp mắt sáng của Hồng Tụ nhìn ra xung quanh, nàng ta khẽ nói: "Tiên sinh đã hoài nghi hắn có liên quan đến những thứ kia, đại khái thì ngài có thể không chế hắn, ép hắn nói ra, thật sự không cần phải tốn sức hao hơi để ở bên cạnh hắn."
Lông mày Lệnh Hồ Thu khẽ động: "Ép thế nào?"
Hồng Tụ: "Bây giờ việc ăn uống của hắn do chúng ta khống chế, chúng ta hoàn toàn có thể yên lặng giải quyết cho xong việc này. Nếu thật sự không được thì xin cấp trên một viên "Khổ Thần Đan", chỉ cần hắn ăn vào, cho dù miệng cứng tới đâu cũng phải thốt ra hết tất cả; kế đó chúng ta giết người diệt khẩu, đảm bảo thần không biết quỷ không hay."
Lệnh Hồ Thu bật cười, tự giễu: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới à? Trước đó ta từng tìm đến hắn, đồng thời cũng đã chuẩn bị một viên "Khổ Thần Đan". Ngay từ đầu, ta đã muốn dùng thứ đó với hắn rồi, nhưng dọc đường đi luôn có kẻ theo sát hắn, bảo vệ hắn, ta hoàn toàn không có cơ hội xuống tay. Khó khăn lắm mới dừng lại ở nơi này, người như hắn cầm tinh phân chó, rước lấy một đống ruồi bọ ta còn chưa nói, thậm chí còn dẫn tới một đống chuyện hư hỏng, sao ta xuống tay được? Hắn không gánh vác, chẳng lẽ muốn ta gánh chịu thay hắn à?"
Hồng Tụ: "Bây giờ thì sao ạ? Bây giờ những phiền toái mà hắn rước lấy gần như đã kết thúc rồi, bên cạnh hắn không còn những kẻ khác nữa."
"Triệu Hùng Ca đó!" Lệnh Hồ Thu cất tiếng thở dài, yếu ớt ỉu xìu: "Tên điên như Triệu Hùng Ca dễ chọc đến thế à? Ma Tông sau lưng hắn ta cũng chẳng dễ chọc đâu! Nếu người truyền công pháp cho Ngưu Hữu Đạo quả thực là Triệu Hùng Ca thì chẳng những truyền công pháp mà còn độ cả tu vi cho hắn đấy, ta không thể không cân nhắc đến độ mạnh yếu trong đó. Bây thì móa... ai cũng ta và hắn là huynh đệ kết nghĩa, ai cũng biết đến ta với hắn, nếu hắn đột ngột biến mất, cuối cùng người ở cùng với hắn là ta sẽ bị nhìn chằm chằm đấy!"
"Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, quan hệ giữa ta với hắn có bị tra xét không? Quận Thanh Sơn đều biết cả, ta đột ngột đến quận Thanh Sơn đã lập tức kết bái huynh đệ với hắn, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy kỳ quái. Kế đó hắn lại biến mất khỏi ta một cách không rõ ràng, nếu Triệu Hùng Ca gây khó dễ thì chuyện không nhỏ đâu, những kẻ tinh ranh mà không cảnh giác sao? Không thể bứt dây động rừng được!"
"Chưa nói đến việc Triệu Hùng Ca có tính sổ hay không, bây giờ chỉ có quỷ mới biết hắn và Bộ Tầm đang có mưu đồ bí mật gì. Một khi hắn biến mất, lỡ như thật sự có việc quan trọng, liệu đám người Bộ Tầm có khống chế chúng ta để làm rõ mọi chuyện không?"