“Ngươi xem đó mà làm. Ta thì không vấn đề. Nếu Ngọc Thương tiên sinh muốn chơi, lúc nào ta cũng có thể phụng bồi. Ta cũng kéo ra được mấy trăm ngàn thủ hạ, nước Tần đừng chê ít là được.”
Ngọc Thương vỗ vỗ bàn nhè nhẹ, ngữ trọng tâm trường nói: “Lão đệ, ngươi không biết như thế có nghĩa là gì sao? Không nhắc tới nữa có được không? Nói chuyện ở Thánh Cảnh đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không vội, mượn ngươi ít đồ đã.”
Ngọc Thương hồ nghi: “Mượn đồ? Đồ gì?”
“Cho ta mấy viên khổ thần đan!”
“Khổ thần đan?” Ngọc Thương ngạc nhiên. “Ngươi muốn vật đó làm gì?”
“Ba hạt thôi. Một câu, có cho không?”
“Lão đệ, không phải là không cho, mà là thứ này khó dùng. Ngươi cũng biết đại khái đó, thứ này không có giải dược tận gốc, ột khi dùng sẽ phải dựa vào giải dược cả đời. Cho ngươi, chẳng phải ta còn phải cung cấp thuốc giải dài hạn cho ngươi sao? Ngươi không sợ ta đột nhiên dừng giải dược không cho ngươi nữa à?”
“Ta không cần giải dược. Ta chỉ cần độc dược!”
Ngọc Thương trố mắt, hỏi dò: “Ngươi muốn ra tay với người nào thế? Độc dược nơi nào cũng có, có cần nhất định phải dùng khổ thần đan không? Ta nói này, ngươi cũng không thể làm loạn, đến lúc triệu chứng phát tác, ngươi ta xem một cái, chẳng phải Hiểu Nguyệt Các của ta không tránh khỏi quan hệ sao?”
“Còn muốn biết chuyện ở Thánh Cảnh không? Còn muốn biết Thẩm Nhất Độ đã làm gì ở Thánh Cảnh không?”
Con mẹ nó chứ! Thẩm Nhất Độ đã làm gì ở Thánh Cảnh? Ngọc Thương trừng hai mắt muốn chửi toáng lên. Vậy mà hắn dám lấy chuyện này ra làm điều kiện trao đổi! Ông ta cắn răng nói: “Lão đệ, ngươi làm vậy không tử tế rồi. Trước khi đi ta đã cho ngươi hai ngàn vạn đó!”
“Ý ngươi là ta đang nợ ngươi chút tiền hả? Nếu ta thêm một ngàn vạn, đoán chừng ngươi cũng sẽ đưa. Ngọc Thương tiên sinh, ngươi chạy tới hủy đài của ta, rốt cuộc là ai không phúc hậu đây?”
“Dừng lại!” Ngọc Thương lập tức ngăn hắn lại, xoay người vẫy gọi đệ tử Độc Cô Tĩnh.
Độc Cô Tĩnh tìm một chút, lấy ra ba viên thuốc đặt lên bàn rồi lùi lại.
Ngưu Hữu Đạo cầm thuốc lên tra xét. “Thật hay giả đây? Ta chưa từng thấy đâu.”
“Nếu ngươi nghi ngờ là giả, ta có thể cho ngươi thử miễn phí một hạt. Lão đệ, đừng trách ta không nói trước, thứ này đừng có dùng linh tinh. Nếu xảy ra chuyện phiền toái lớn gì, Hiểu Nguyệt Các ta sẽ không gánh nỗi oan ức này đâu, đừng trách ra khai ngươi ra.”
Ngưu Hữu Đạo cất khổ thần đan vào trong tay áo, giải đáp nghi vấn: “Thật ra Thẩm Nhất Độ cũng chỉ bị ép buộc thôi, có một số việc không làm không được. Ngươi thông cảm một chút.”
Ngọc Thương nghe vậy hãi hùng khiếp vía, căng thẳng hỏi: “Y đã làm gì ở Thánh Cảnh?”
“Cũng không có gì. Vào Thánh Cảnh, phiền phức lại tìm tới, Đinh Vệ phát giấy bút cho chúng ta….” Ngưu Hữu Đạo không giấu gì, kể hết chuyện đã xảy ra. Hắn không muốn dông dài, cũng biết đối phương muốn hỏi gì, cũng kể luôn cả chuyện La Phương Phỉ tự đưa mình ra một cách khó hiểu ra.
Ngọc Thương chau mày.
Thực sự Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn dông dài với ông ta, đứng dậy tiễn khách: “Chuyện cứ quyết như vậy đi. Ta còn có việc cần làm, không giữ ngươi lại nữa.”
Nghe vậy, Ngọc Thương lấy lại tinh thần, đứng dậy hỏi: “Bên ngoài đang giằng co kia là xảy ra chuyện gì thế?”
“Cũng không có việc gì ghê gớm. Có người thấy ta không ở đây đã đánh người của ta bị thương. Ta không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Chuyện không liên quan đến ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn bị cuốn vào, né đi!” Hắn phất tay ra hiệu tiễn khách.
Ngọc Thương vốn muốn ở lại xem thế nào, nhưng chủ nhân đã đuổi, ông ta chỉ có thể rời đi.
Rời khỏi Mao Lư Biệt Viện, ông ta cũng lân la muốn xem, kết quả Cung Lâm Sách cũng không muốn giữ, cũng tiễn khách.
Ngọc Thương chỉ đành ôm một bụng đầy tò mò rời khỏi nơi thị phi này.
Trong biệt viện, Ngưu Hữu Đạo lại gọi Viên Cương tới, nhắc nhở: “Tình hình xảy ra thế này, ta không thể xử lý tất cả những người vây công ngươi, liên lụy quá nhiều người, cũng không thể xử hết được, Tử Kim Động cũng sẽ không đồng ý. Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, chắc không cần ta nói nhiều.”
Viên Cương khẽ gật đầu, nhưng lại nói: “Cứ như vậy bỏ qua cho kẻ gây chuyện có phải quá lời cho y không?”
“Không cần ngươi nhắc nhở. Ta sẽ trả công bằng cho mọi người. Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo quay người đi ra.
Chỉ chốc lát sau, người canh cửa ở Mao Lư Biệt Viện tránh ra một con đường. Tất cả mọi người ở đây đều quá quen với tiếng “quải trượng” từ xa đến gần rồi. Trước mặt bao người, Ngưu Hữu Đạo dẫn mấy người Quản Phương Nghi và Viên Cương đi tới.
Xuống dưới bậc thang cửa lớn, Ngưu Hữu Đạo hiên ngang đứng giữa hai nhóm người đang giằng co. Tư thế quen thuộc, kiếm chống trước bụng, hai tay đặt lên chuôi kiếm, nhìn quanh một chút, rồi lên tiếng nói: “Chưởng môn, không có việc gì ghê gớm, có cần huy động nhân lực nhiều như vậy sao?”
Mấy người Cung Lâm Sách đi tới. Cung Lâm sách đáp: “Hoàn toàn đúng là không có chuyện gì ghê gớm, sư đệ đã có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng. Ta tin Chung lão biết chuyện cũng sẽ rất vui mừng.”
“Dù không có việc gì, nhưng vẫn phải nói rõ trắng đen, đúng là đúng, sai là sai, Tử Kim Động chúng ta không thể bỏ qua một người xấu, cũng không thể oan uổng một người tốt được. Chưởng môn, ngài cảm thấy ta nói thế có đúng không?”
“Chuyện qua rồi!” Cung Lâm Sách đang nhắc đối phương không nên nhiều chuyện nữa.
Ngưu Hữu Đạo đặt hai tay lên chuôi kiếm, bình tĩnh nói: “Chưởng môn, theo như tình hình ta được biết, rất có thể trong Tử Kim Động chúng ta có gian tế trà trộn vào, cố ý châm ngòi ly gián nội bộ chúng ta, cố ý gây sự, muốn làm loạn Tử Kim Động ta. Ta thân là Trưởng lão Tử Kim Động, không thể làm như không biết gì. Chẳng lẽ Chưởng môn có thể bỏ mặc gian tế không tra? Nếu Chưởng môn nói có thể không cần điều tra, nói rằng có thể bỏ qua, ta không còn gì để nói nữa!”
Cung Lâm Sách nghe vậy khóe miệng giật một cái. Rõ ràng Ngưu Hữu Đạo này không muốn lùi, hắn cực kỳ muốn giải quyết.
Tất cả mọi người đều thấy Ngưu Hữu Đạo đã về, đã ra mặt, thế cục lập tức thay đổi, không nói tới chuyện có trấn được tràng diện không, việc đầu tiên là khí thế đã khác rồi.
Cung Lâm Sách hơi nhấp nhấp môi, chầm chậm hỏi: “Ai là gian tế?”
Thực ra không cần hỏi ông cũng biết. Ngưu Hữu Đạo hắn vừa từ Thánh Cảnh về đã ra tố cáo có gian tế, không phải là vì chuyện vừa rồi mới lạ.
Nhưng hắn là Trưởng lão Tử Kim Động, hắn vừa mới nói ra đã ném cho ông một củ khai nóng, không phải nặc danh hay lén lén lút lút, mà là công khai nói với tất cả mọi người trong môn có gian tế. Là Chưởng môn, ông có thể làm sao? Không hỏi không tra được sao?
Ông tập kết nhân thủ là vì muốn chấn nhiếp Ngưu Hữu Đạo, để cho hắn biết hậu quả nếu làm loạn, cũng muốn cưỡng ép hắn phải bỏ qua chuyện này.
Ai ngờ, không ép được người, người ta từ góc độ khác cắt vào, khiến cho Chưởng môn là ông ta không thể không tiếp tục kéo dài chuyện này.
Trước đây thì thôi, nhưng tới tận bây giờ Cung Lâm Sách xem như mới thực sự tự mình lĩnh giáo, hoặc có thể nói là chính thức ý thức được những gì Nghiêm Lập nói lúc trước không phải là nghĩ lung tung. Với gia hoả này, phải cẩn thận tuyệt đối.
Các Trưởng lão Tử Kim Động âm thầm nhìn nhau, trên cơ bản tâm tư đều giống nhau.
Người của Mao Lư Biệt Viện thì mừng rỡ. Trước đó bị Tử Kim Động doạ nạt, bắt nạt, ai cũng ấm ức, giờ Đạo gia vừa về rõ ràng đều cảm thấy phe mình phản công rồi.
Ngưu Hữu Đạo và Cung Lâm sách nhìn nhau. Đôi phương muốn lướt qua chuyện này lại bị hắn kéo lại. Đối phương đã có lời, hắn cũng đưa tay ra hiệu gọi: “Hồng Nương, trước mặt mọi người, ngươi kể chuyện cái tát gây sự kia ra đi. Nói thật!”