Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Môn Tình Không:

"Bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì đối với ta, đi cùng bọn họ, ta khó lòng phòng bị. Ban đầu ta cũng không có ý định đi cùng họ, không liên quan gì tới ngươi. Trong một năm nay, ngươi đi cùng ta. Hi vọng đến lúc kết thúc thfi chúng ta đều có thể sống sót rời khỏi đây."

Dứt lời, ông xoay người, chậm rãi cất bước.

Ngụy Đa không còn lựa chọn khác, chỉ có thể lặng lẽ đi theo.

Tây Môn Tình Không quay đầu lại, thấy tâm tình y không cao:

"Ngưu Hữu Đạo không cho ngươi theo, ngươi rất thất vọng?"

Ngụy Đa:

"Ta có... có lỗi với hắn."

Tây Môn Tình Không:

"Quyết định của Thượng Thanh tông có quan hệ gì với ngươi? Nhiều chuyện không do ngươi làm chủ. Hiện giờ hắn rất phiền phức, ngươi đi theo hắn rất nguy hiểm. Thuận theo tự nhiên, không nên nghĩ nhiều, cũng không cần lo cho hắn. Hắn là loại người thông minh, tự có phương xử lý riêng. Họa phúc tự rước, không tới phiên ngươi bảo vệ."

Ông ta rất ít khi nhiều lời với một người không quen thuộc như vậy, càng không cần nói tới chăm sóc, vì thế giới này lạnh lẽo mà vô tình. Nhưng Ngụy Đa quả thực là ngoại lệ.

Ông ta chưa thân quen với Ngụy Đa, thậm chí trước khi đi Thiên cốc không hề hiểu rõ chút nào. Đồng ý với Đường Nghi sẽ chăm sóc là một chuyện, mà lý do thứ hai là nể mặt Huyền Vi. Đồng ý thì đồng ý, cụ thể làm thế nào vẫn phải xem tình huống. Đường Vi không đáng cho ông ta mạo hiểm, Huyền Vi thì trông đợi vào ông ta.

Sau khi tiếp xúc với Ngụy Đa, phát hiện là kẻ cà lăm, tu vi cũng không quá tốt, ông ta cảm thấy lạ là vì sao Thượng Thanh tông lại cử y tới tham gia. Lẽ nào lợi dụng rác rưởi? Nếu Đường Nghi làm ra chuyện như vậy, ông ta thân là hộ vệ của Huyền Vi nhất định phải cẩn thận một chút, nên hỏi nhiều mấy câu.

Vừa hỏi mới biết, không phải Thượng Thanh tông bảo Ngụy Đa đến. Thậm chí Thượng Thanh tông phản đối y tới đây, vốn muốn sắp xếp người khác tới, là bản thân Ngụy Đa nhất định muốn đến.

Tây Môn Tình Không lại càng khó hiểu, hỏi y là tại sao? Ngụy Đa bấy giờ mới nói là vì Ngưu Hữu Đạo. Y không thể nhìn Ngưu Hữu Đạo một mình đi mạo hiểm.

Ngụy Đa cũng biết Đường Nghi nhờ Tây Môn Tình Không chăm sóc y, Đường Nghi nói với y.

Ngụy Đa hỏi Tây Môn Tình Không có thể giúp y bảo vệ cả Ngưu Hữu Đạo hay không. Tây Môn Tình Không không đồng ý.

Sau đó Ngụy Đa cảm ơn ý tốt của Tây Môn Tình Không, nói rằng sau khi đến bí cảnh Thiên Đô, mình muốn tự đi cùng Ngưu Hữu Đạo.

Lúc đó Tây Môn Tình Không không nói thêm gì, chỉ ngăn cản Ngụy Đa gặp mặt Ngưu Hữu Đạo ở Thiên cốc. Người quan tâm đến Ngưu Hữu Đạo ở Thiên cốc có quá nhiều, để họ biết Ngụy Đa có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo không phải chuyện tốt đẹp gì.

Mà lúc này thấy Ngụy Đa bị Ngưu Hữu Đạo bỏ lại, ông ta đứng ra, chủ động mang theo Ngụy Đa.

Đối với Tây Môn Tình Không mà nói, với thực lực của ông ta, một mình ông ta sẽ tự tại hơn nhiều. Mang theo một Ngụy Đa là một trói buộc với ông ta.

Ngụy Đa này quá ngốc, thế nhưng kẻ ngốc như vậy không nhiều, Tây Môn Tình Không thích kẻ ngốc như vậy, cảm thấy kẻ ngốc này càng ít thì thế giới này càng vô nghĩa. Kẻ ngốc như vậy nên sống tiếp thì hơn. Vì lẽ đó, ông ta mang theo kẻ ngốc Ngụy Đa.

Bóng dáng Tây Môn Tình Không đeo kiếm thẳng tắp và kiên cường, không nhanh không chậm cất bước, Ngụy Đa theo sau thì ủ rũ cúi đầu.

Các tu sĩ Phiêu Miễu các gần đó thờ ơ lạnh nhạt, tận mắt chứng kiến đám người chia tách, sau đó bản thân mình cũng rời đi...

Khu rừng đầy những cây cổ thụ cao che trời phủ đất này rất rộng lớn. Dưới tán cây có những vách đá, kênh rạch, phong tình khác lạ.

Hướng đi của nhóm người nước Yến chịu ảnh hưởng bởi sự kiên trì của Ngưu Hữu Đạo, men theo con suối mà đi.

Trên đường, nhóm người dừng lại lần thứ hai. Phía trước có người, là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mặc hoa y, một thân một mình đứng trên núi đá, phong tình vạn chủng chờ bọn họ.

Loại nữ giới này rất dễ nhìn thấy trong đám đông, Ngưu Hữu Đạo đã chú ý thấy từ lúc ở Thiên cốc. Hắn hỏi người khác mới biết, người này chính là cao thủ xếp hàng thứ hai trên Đan bảng, Nhan Bảo Như.

Trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung đứng ra, gọi:

"Nhan Bảo Như, ngươi chặn đường chúng ta là muốn gì?"

Nhan Bảo Như vung tay áo lên trời một cái, cười duyên dáng:

"Trời đất bao la, chạy đi đâu chẳng được. Ta đứng ở đây làm sao lại thành cản đường các ngươi? Đừng quá bá đạo!"

Sơn Hải cảnh cáo:

"Tốt nhất đừng tự kiếm chuyện mất vui."

Nhan Bảo Như giang tay áo, bồng bềnh bay tới, áo váy bay bay, đứng trước mặt Sơn Hải:

"Cũng có thể nói là ta chờ các ngươi ở chỗ này."

Tiêu Dao cung cấp tốc có hai cao thủ vọt đến bên cạnh Sơn Hải đề phòng. Sơn Hải trầm giọng nói:

"Chờ chúng ta? Vì sao phải chờ chúng ta ở chỗ này?"

Nhan Bảo Như:

"Đùa thôi, ta không cần thiết phải chờ các ngươi."

Vòng tới vòng lui như đang đùa giỡn người ta, Sơn Hải rất không vui:

"Ngươi có ý gì?"

Nhan Bảo Như:

"Đừng nóng vội, ta đang chờ người. Có điều, bản thân ta cũng không biết người ta đang chờ là ai, chỉ có thể nói là đợi người có duyên. Phải ngây ngốc ở chỗ quỷ quái này cả năm, một mình thật quá tẻ nhạt, muốn tìm người bạn. Nguyên một năm dài ăn, mặc, ở, đi lại, tự mình làm hết thì thật vất vả lại phiền phức, cũng có thể nói là tìm người giúp làm việc vặt. Ta chờ ở đây, xem ai có duyên với ta. Ta gặp được ai trước thì kết bạn với người đó."

Nói xong nàng ta cười ha ha:

"Xem ra ta có duyên với các ngươi."

Sơn Hải:

"Ý của ngươi là, ngươi muốn nương tựa vào chúng ta?"

"Nương tựa?"

Nhan Bảo Như lắc đầu.

"Đừng nói khó nghe như vậy. Những người trong môn phái như các ngươi luôn tự cho rằng đầu mình cao hơn người, đối đầu với Phiêu Miễu các còn chẳng phải ngang với con chó con. Ta không nương tựa vào ai hết, ta chỉ tìm người làm việc vặt, chăm sóc sinh hoạt áo cơm thường ngày của ta thôi. Đương nhiên, sẽ không để các ngươi phí công. Kết bạn, nếu có người quấy rối chúng ta, ta cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, ngươi cảm thấy làm sao?"

Sơn Hải:

"Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin sao?"

Nhan Bảo Như:

"Linh chủng đối với ta là không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Ánh mắt Sơn Hải lấp lóe, nghe vào khá là động lòng. Có cao thủ như thế trợ lực, tại nơi như bí cảnh Thiên Đô này quả thực không phải chuyện xấu. Huống hồ, Nhan Bảo Như rất nổi danh khắp giới tu hành, luôn độc lai độc vãng, không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Người ta quả thực cũng không cần vì cướp linh chủng mà gây phiền toái.

Sơn Hải quay về mọi người, thương lượng với Nghiêm Lập của Tử Kim động và Trử Phong Bình của Linh Kiếm sơn.

Ba người đều có cùng ý tưởng, cuối cùng chấp nhận Nhan Bảo Như gia nhập bọn họ.

Tuy Ngưu Hữu Đạo là đối tượng quan trọng được đám người nước Yên, nhưng cũng chỉ là trong số các tu sĩ nước Yên, ba phái lớn của nước Yên vẫn nắm quyền ở đây, chuyện chủ yếu không tới phiên hắn làm chủ.

Nhan Bảo Như gia nhập, Ngưu Hữu Đạo không biết là tốt hay xấu, không đưa ra ý kiến gì.

Nhưng thừa dịp bên này xác nhận Nhan Bảo Như lần cuối, hắn vẫn dặn người bên cạnh: “Không được để cho nữ nhân này tới bên cạnh ta.”

Vân Cơ nghi ngờ: “Hẳn là có vấn đề gì.”

Không phải là có vấn đề gì mà là không biết có vấn đề gì không. Lúc trước còn thấy người xếp hạng thứ nhất trên Đan Bảng là Tây Môn Tình Không, giờ lại gặp người xếp hạng thứ hai là Nhan bảo Như, tuy chỉ là trùng hợp, Nhan Bảo Như nói cũng có lý, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ.

Nơi này có rất nhiều người muốn chơi chết hắn. Mà hắn lại muốn sống sót trở về, không thể không cẩn thận.

Mà đây cũng là nhược điểm của người thông minh, chuyện gì cũng nghĩ nhiều. Ví như “Tô Chiếu” giả kia cũng là tình cờ, cũng khiến hắn cảnh giác.

Nói trắng ra là, người như Ngưu Hữu Đạo, với bất kỳ chuyện trùng hợp hay tình cờ nào cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK