“Cửu Thánh có thể tìm tới ngươi là bởi vì bọn chúng có gián điệp theo dõi ngươi, ngươi không thể liên lạc được với bên ngoài, nếu không đi theo bọn ta, mang theo một gánh nặng như vậy, ngươi có thể đi đâu được? Còn trông cậy vào người phía dưới giúp các ngươi sắp xếp nơi đặt chân thích đáng sao? Người còn đang bị cửu Thánh theo dõi, trong lòng ngươi không có chút đầu mối nào, ngươi còn dám tìm ai?
“Cửu Thánh phát hiện ra việc không thấy các người thì chắc chắn sẽ triển khai tìm kiếm dữ dội, mang theo một gánh nặng nổi bật như thế, ngươi có trốn đi đâu cũng không an toàn.
“Hơn nữa, ngươi đã biết tới sự hiện hữu của chúng ta, nếu không đồng ý, chúng ta sẽ không để cho các ngươi còn sống rời đi.
Mặt Gia Cát Trì căng thẳng, không ngờ tự nhiên lại động vào một đám nhân vật như vậy, không biết đối phương thế nào, trước mắt ít nhất có hai tu sĩ Nguyên Anh. Hắn quay đầu lại nhìn Hải Vô Cực, một mình hắn chưa chắc có thể bảo vệ được Hải Vô Cực.
Sau khi hơi trầm mặc thì chợt hỏi Hải Vô Cực:
“Ý của bệ hạ thế nào?
Hải Vô Cực lại quả đoán nói:
“Được, chúng ta gia nhập với các người.
Trong lòng y rất rõ, trước là không cam lòng, hiện tại y đích xác đã thấy được hy vọng phục quốc.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại khoát tay nói:
“Hải Vô Cực, ngươi lầm rồi. Ta nói, ngươi có thể đứng ở một bên. Ta nói, chính ngươi là một gánh nặng. Mang theo ngươi làm gì, chẳng những chẳng dùng được chỗ nào còn thêm một gánh nặng.
Lại hất cằm với Gia Cát Trì:
“Để lại hắn làm gì, chỉ là một gánh nặng mà thôi, giết đi rồi tính.
Vẻ mặt Hải Vô Cực xấu hổ hơn, trong lòng căng thẳng nhìn chòng chọc phản ứng của Gia Cát Trì, sợ bị vứt bỏ.
Tình huống rõ ràng, y đã biết chuyện mình không nên biết, một khi bị vứt bỏ thì có nghĩa là phải chết.
Gia Cát Trì lần nữa hộ tống y sau lưng, trầm giọng nói:
“Không được! Muốn ta gia nhập với các người, có thể, nhưng phải mang theo hắn. Sắp xếp cho một người cũng là sắp xếp, sắp xếp cho hai người cũng như vậy, dù sao các người cũng sẽ không thiếu thức ăn cho một người chứ! Nếu không đồng ý mà các người dám động đến một sợi tóc của hắn, ta sẽ liều mạng với các người.
Có chết cũng phải bảo vệ! Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, rất hài lòng với kết quả này, cười ha ha nói:
“Gia Cát Trì, đùa thôi, chớ coi là thật, nếu ngươi thật sự là một người vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không dám nhận ngươi.
Nghe được lời đó, trong lòng Hải Vô Cực nặng nề thở phào nhẹ nhõm, mới vừa dồi bị dọa quá dữ.
Gia Cát Trì cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngưu Hữu Đạo nói với người thả câu:
“Ngươi dẫn bọn hắn đi thôi, trên đường cẩn thận một chút.
Người câu cá lập tức lắc chuông trên ngón tay, rất nhanh, một con tọa kỵ phi cầm chui từ trong núi ra, bay về phía này.
Người câu cá lắc mình nhảy lên người tọa kỵ phi cầm, không nói nhiều, thái độ có chút lạnh lẽo cô quạnh.
Ngưu Hữu Đạo chìa tay với Gia Cát Trì:
“Mời!
Gia Cát Trì hít sâu một hơi, dưới tình huống không biết chuyện gì bị ép vào lựa chọn không có cách nào khác, hắn căn bản không thể không bước lên con đường này được. Bây giờ cũng chỉ có thể qua cửa nào hay cửa đó, sau khi nắm được tình huống rồi nói sau.
Trong lòng bất đắc dĩ cũng đành chịu, tự tay kéo tay Hải Vô Cực cùng bay lên trời, đồng thời nhảy lên người tọa kỵ phi cầm.
Ngưu Hữu Đạo dõi mắt nhìn, chợt cảm khái:
“Đây mới là một thủ hạ chân chính nghe lời.
Vân Cơ xùy một tiếng, trong miệng tựa như nói ta cần gì phải nghe lời ngươi nói. Cũng có phần kỳ lạ, nói:
“Chúc mừng!
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha:
“Cùng vui!
Vân Cơ:
“Ngươi xác định Thiệu Bình Ba còn ra tay nữa sao?
Ngưu Hữu Đạo lại cười một tiếng:
“Nếu hắn không ra tay thì hắn không phải là Thiệu Bình Ba, người đó không phải người nhát gan, chờ đấy xem cuộc vui đi! Nói không chừng lúc này tin tức liên quan tới Gia Cát Trì đã truyền tới bên Nam Châu rồi cũng nên.
Tiện đà nhìn chung quanh một lượt:
“Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta cũng đi thôi.
Vân Cơ cũng phất tay động chuông trên ngón tay, lại một con tọa kỵ phi cầm vọt từ trong núi lên, sau đó lao xuống.
Lúc bay lên trời lần nữa, hai người đã ở phía sau lưng, bay thẳng về phía chân trời...
Có một số chuyện thật sự không ngoài dự liệu. Khi hai người quay lại biệt viện Mao Lư, ngay sau đó Quản Phương Nghi đã tìm tới hai người.
“Này, các người có tin từ Thiệu Bình Ba.
Quảng Phương Nghi ném một tờ giấy lên bàn của Ngưu Hữu Đạo.
Vì muốn đúng lúc nắm giữ tình huống để ứng phó với chuyện này, kim sí mà Giả Vô Quần dùng để liên lạc đưa tin với Thiệu Bình Ba tạm thời bị bên Nam Châu trưng dụng.
Ngưu Hữu Đạo cầm lấy, vừa nhìn:
“Ầy da, Thiệu đại nhân làm việc thật gọn gàng, không phụ kỳ vọng, tin tức thông báo rốt cuộc đã tới.
Tiện tay đưa cho Vân Cơ xem.
Sau khi Vân Cơ cầm thì xem, hơi lắc đầu, bên này mọi chuyện đều đã xong xuôi, tin tức thông báo bây mới đến.
Ngưu Hữu Đạo hỏi Quản Phương Nghi:
“Ngươi có được tin tức lúc nào?
Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút:
“Đêm qua, nửa ngày trước.
Ngưu Hữu Đạo cười giễu với Vân Cơ:
“Xem xem, thú vị đấy chứ. Đây là đang tiết kiệm thời gian tới Tống Kinh đó, người ta gửi tin tức đi lúc nào cũng phải trải qua sự tuyển chọn kỹ càng, làm lỡ chuyện của chúng ta cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.
Vân Cơ hiểu ý hắn, bên này nhận được tin tức thì đã làm mọi chuyện xong rồi, tin tức của Thiệu Bình Ba mới tới. Điều này nói lên cái gì, từ khoảng cách tin tức tới mà phán đoán, tin tức rất có thể đã giữ trong tay Thiệu Bình Ba một thời gian rồi.
Vì sao phải tạm giữ, sợ rằng không khác gì so với dự liệu của Ngưu Hữu Đạo, người kia giữ lại cho bản thân mình.
Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng do Lam Minh nhận được tin tức hơi trễ. Chỉ có điều xét thấy bên này không hề nhận được tin tức của Thiệu Bình Ba nên vẫn không nhịn được lắc đầu:
“Xem ra, Thiệu Bình Ba đích thực là muốn chơi trò mượn gió bẻ măng.
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
“Hy vọng Thiệu Bình Ba và Lam Minh đừng làm hỏng chuyện.
Quản Phương Nghi chợt chen lời:
“Không có chuyện gì khác chứ? Không có việc gì ta về trước.
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, phát hiện ra giọng điệu có phần không đúng, thử hỏi:
“Việc trước mắt này cô không tính truy hỏi sao?
Quản Phương Nghi khinh thường nói:
“Hai lão hồ ly cắn tới cắn lui, ngươi căn bản không coi tin tức này ra gì, rõ ràng là đang đùa người ta, tên kia bị chơi đùa trên tay ngươi thật không may, ngươi cũng chẳng thể ăn thua được với hắn, có gì hay mà truy hỏi. Đầu óc ta không theo kịp các người, lười quan tâm, đi đây.
Sau đó xoay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo truy hỏi một câu:
“Cô đi đâu?
“Ai ép chứ, đi chăm chỉ tu luyện chứ đâu.
Quản Phương Nghi kéo thật dài âm cuối.
Đợi sau khi bóng lưng bên ngoài biến mất, hai người Ngưu Hữu Đạo cùng Vân Cơ mãi mới phục hồi tinh thần quay ra nhìn nhau. Ngay cả chuyện tu sĩ Nguyên Anh chuẩn bị làm cũng không để tâm, Quản Phương Nghi không giống Quản Phương Nghi nữa, thật có phần không quen.
...
Bầu trời rộng mênh mông đại hải, mấy con tọa kỵ phi cầm bay nhanh. Trên con dẫn đầu, sắc mặt của Hoắc Không – chưởng lệnh Phiêu Miểu Các – vô cùng nghiêm túc.
Đã biết được vị trí nơi ở của Gia Cát Trì, gã không thể không rời khỏi Thánh Cảnh, tự mình tới trấn thủ được.
...
Đại La Thánh Địa, đứng ở trên lầu các, dựa người vào lan can, Sa Như Lai chắp tay nhìn về phía xa, tâm tình đặc biệt tập trung.
Hoặc có thể nói là tâm tình căng thẳng, trong lòng rất hồi hộp.
Bên này đã biết tin tức của Gia Cát Trì rồi, dựa theo bố trí trước đó của Ngưu Hữu Đạo cũng có nghĩa là tự động kích phát bố trí của Ngưu Hữu Đạo. Bên Vương Tôn rất có thể đã động thủ. Thời gian cách nhau là một vấn đề, chờ hắn nhận được tin tức, còn không biết biết có tình huống gì phát sinh nữa.