Đương nhiên, cũng không phải nhất định phải bảo đảm cho hắn.
Trước khi đến đây, Cung Lâm Sách, Long Hưu, Mạnh Tuyên đã từng gặp nhau, cũng đã nhắc đến việc này, có nói muốn bảo đảm cũng phải nhìn tình huống. Một khi tình huống bên trong bí cảnh Thiên Đô không ổn, bị thế lực chư quốc vây công khó mà ngăn cản, ba Đại Phái cũng không có khả năng biết rõ không thể làm mà còn làm, đến lúc đó chỉ có thể từ bỏ Ngưu Hữu Đạo.
Cung Lâm Sách không nói việc này cho Ngưu Hữu Đạo biết, cũng không thông báo ra ngoài.
Mặc dù Cung Lâm Sách rất muốn buộc chặt Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn bảo đảm cho Ngưu Hữu Đạo đến cùng, nhưng cũng không thể dùng phương thức không hợp tình hợp lý lôi kéo hai phái không thả. Một khi hai phái đều từ bỏ, Tử Kim Động một cây chẳng chống vững nhà, đến lúc đó cũng đành bỏ qua Ngưu Hữu Đạo mà thôi.
Chỉ là bây giờ, ba Đại Phái có muốn quan tâm cũng không còn được nữa. Người còn chưa vào trong, chuyện phát sinh đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của bọn họ.
“Tên điên kia là ai vậy?”Có tu sĩ bên ngoài không biết Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi.
“Ngưu Hữu Đạo, chưa nghe nói qua à.” Có người đáp lại.
“A, hắn chính là Ngưu Hữu Đạo của Nam châu nước Yến phải không? Hắc, lá gan của tiểu tử này lớn nhỉ.”
Tại một cửa hang, cao thủ xếp thứ sáu Đan bảng Vu Chiếu Hành nhìn cảnh tượng trong sơn cốc, mày cau lại.
Tại một cửa hang khác, một cô gái xinh đẹp, cao thủ xếp thứ hai Đan bảng Nhan Bảo Như như cười như không nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cũng tại một cửa hang khác, cao thủ xếp thứ nhất Đan bảng Tây Môn Tình Không mặt không thay đổi nhìn cảnh tượng đằng trước, mắt không hề chớp.
Tất cả mọi người đều bị động tĩnh to lớn của người kia kinh động.
Chủ quản công việc bên ngoài sơn cốc là Bạch Ngọc Lâu cũng bị kinh động, lách mình chạy đến, kết quả nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Sau khi nhìn thấy người ra tay là Ngưu Hữu Đạo, hắn ta trợn tròn mắt, thầm mắng một tiếng. Tiểu tử này điên rồi sao? Dám ở chỗ này gây sự!
Hắn ta gầm lên: “Dừng tay lại cho ta!”
Mọi người nhìn hắn, sao vẫn còn chưa dừng tay hả? Tất cả đã dừng tay rồi!
Sự tình xảy ra cũng rất nhanh, Ngưu Hữu Đạo rút kiếm giết chết hai người, Thiên Kiếm phù xoẹt xoẹt một phát lập tức xong việc, lúc Bạch Ngọc Lâu xuất hiện thì hiện trường chỉ còn sự giằng co của hai bên.
Tất cả đã dừng tay, Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng, ngón tay kẹp Thiên Kiếm phù liếc nhìn xung quanh, một nửa đám tu sĩ nước Triệu đang bao vây, song phương đang đứng đối lập.
Một nhóm tu sĩ Phiêu Miễu cac cũng lách mình đến, bao vây hiện trường, khống chế cục diện.
Mặc dù không cam lòng, nhưng tu sĩ nước Triệu nhìn thấy người của Phiêu Miễu các ra mặt vẫn có phần căng thẳng, sợ hãi, ở Thiên cốc, tại cổng Thiên Đô Bí Cảnh, lại động thủ dưới mí mặt của Phiêu Miễu các, nói không sợ là giả, nhất là bên nước Triệu này, những người có chủ kiến đều bị xử lý, còn lại những tên này thì đều không có tư tưởng kiên định.
Bạch Ngọc Lâu hô một tiếng dừng tay, người của Phiêu Miễu các vừa hiện thân, đám tu sĩ nước Triệu vội vàng buông vũ khí trên tay xuống, không người nào dám ngỗ nghịch.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo quan sát bốn phía, Thiên Kiếm phù trong tay cũng từ từ thu lại.
Bạch Ngọc Lâu lách mình đến hiện trường giao chiến, nhìn máu văng đầy đất, rồi nhìn vào phần chân đã gãy kia, đột nhiên quay người lại, đứng chính diện trước mặt Ngưu Hữu Đạo, từng bước một đi tới gần Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, nhìn hắn ta, đứng đó không hề nhúc nhích tí nào.
Trong sơn cốc ngoại trừ tiếng gió thổi, tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn vào một màn kia.
Bạch Ngọc Lâu đứng trước mặt Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt bình tĩnh, giơ một ngón tay chọt vào lồ.ng ngực của hắn, từ từ nhẹ giọng, nói: "Ngươi điên rồi sao? Dám ở chỗ này gây chuyện?" Mỗi lần nói ra một chữ thì chọt vào lồ.ng ngực hắn một cái.
Ngưu Hữu Đạo đứng đó không nhúc nhích, chờ ông ta nói xong, mới chậm rãi đáp lời: "Là bọn họ động thủ trước!"
Bạch Ngọc Lâu: "Bọn họ động thủ, ngươi có thể cầu viện, đây không phải nơi ai cũng có thể giương oai."
Ngưu Hữu Đạo: "Bọn họ muốn giết ta, sau đó ra tay, không kịp cầu viện, ta không phản kích, thì chính là chết! Người đã chết thì cầu viện như thế nào?"
Bạch Ngọc Lâu: "Nước Triệu ở chỗ này giết ngươi? Ngươi tin không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không tin, thậm chó ta không thể tin được bọn họ lại ở chỗ này động thủ, nhưng thật sự bọn họ đã làm như vậy, làm sao có thể đoán được bọn họ sẽ giết ta hay không?"
"Hừ, ngươi tự cầu phúc đi!" Bạch Ngọc Lâu trên bả vai hắn liên tục chọt vào, tiếp sau đó, quay đầu lại, lớn tiếng quát: "Giam tất cả lại cho ta, chờ xử trí!"
Không ai dám bỏ chạy, ngoại trừ người chết, người của hai bên, bao gồm cả nhóm người Từ Đồ Diệu đi theo Ngưu Hữu Đạo đến đây, dưới con mắt mọi người, từng người ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Không biết kết cục đang chờ đợi bọn họ phía trước là gì đây, trong lòng nhóm người Tư Đồ Diệu muốn khóc, chúng ta không làm cái gì cả, vừa mới đến nơi này thì lập tức bị Phiêu Miễu các bắt lại là sao? Cứ như vậy vô duyên vô cớ bị Ngưu Hữu Đạo làm liên lụy.
Bọn họ rất muốn hỏi rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo uống nhầm thuốc gì rồi vậy? Mà bây giờ không phải là thời điểm bọn họ từ từ nói chuyện, mà người áp giải cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội đó.
Một đám người cứ như vậy không hề làm bất cứ phản kháng nào bị áp đi, bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo trong đó.
Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng liếc nhìn cả tòa sơn cốc một lần, cũng xoay người nhanh chóng rời đi, phải chạy về báo cáo, bên trong Thiên cốc vẫn chưa bao giờ phát sinh chuyện như vậy, liên lụy tới việc Thiên Đô Bí Cảnh mở ra nên hắn ta không dám tự mình đưa ra quyết định gì.
Những người liên quan đều đã rời đi, chỉ còn lại một đám tu sĩ nước Yến đứng nhìn nhau, lại không nói gì được.
Quỷ Mẫu trốn ở một góc nào đó của vách đá, cũng từ từ đi ra, nàng ta đứng trên vách đá nhìn thấy mọi người ở dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Đối với huynh đệ kết nghĩa Ngưu Hữu Đạo này, nàng ta cũng bó tay rồi, chuyện vừa xảy ra nàng ta thấy rõ, không phải nàng ta không niệm tình kết bái, mà là việc như vậy nàng ta cũng thật sự là lực bất tòng tâm.
Cửa động, trưởng lão tam đại phái của nước Tống nhìn nhau, trưởng lão chủ quản tam đại phải của nước Triệu cứ như vậy mà bị xử lý rồi? Ba người không khỏi có phần cảm thấy may mắn, may mắn không phải là bọn họ, bởi vì bọn họ cũng đã từng nghĩ sẽ ở chỗ này cho Ngưu Hữu Đạo biết tay.
Dường như cảm giác may mắn này không chỉ có ba người bọn họ cảm thấy...
Phiêu Miễu các có khách đến, chưa nói tới là khách quý hay không, bằng hữu Toa Như Lai, có lẽ là như vậy, ít nhất cũng có thể coi là người quen của Toa Như Lai.
Người sống một đời, ai mà không quen biết một số người?
Người cửu đại chí tôn khống chế thiên hạ.
Cũng không thể lúc nào lơ lửng giữa không trung, muốn làm chuyện gì đó vẫn phải làm đến nơi đến chốn, quen biết một số người cũng là chuyện tất yếu, xử lý một chút việc nhỏ cũng có thể mau lẹ, thuận lợi hơn.
Ngọc Thương tiên sinh tới được một lúc, sớm hơn Ngưu Hữu Đạo một ít.
Có khách đến, Phiêu Miễu các đương nhiên có rượu ngon chiêu đãi, Toa Như Lai đi đến cái bàn thấp ngồi xếp bằng ở phía đối diện, đàm luận phong cảnh.
"Ừm, rượu ngon!" Ngọc Thương đặt chén rượu xuống, chỉ vào bầu rượu nói: "Theo ta được biết, người ủ rượu này, bây giờ cũng tới tham gia chuyến đi Thiên Đô Bí Cảnh."
Toa Như Lai nhướn mày: "Ngưu Hữu Đạo?"
Ngọc Thương vỗ tay cười nói: "Không nghĩ tới Toa huynh cũng biết người không đáng kể đến này."
Toa Như Lai cười nhẹ: "Rượu là rượu ngon, tất nhiên người ủ rượu cũng không phải là người không quan trọng, đã có thể chi phối thế cục một phương, sao có thể không nghe qua chứ?"