Con em của Hoàng tộc sở dĩ thích tranh ngôi vị, đôi khi cũng không chỉ là bởi vì quyền thế, mà là người ở dưới quyền thế quá thực tế, không có quyền thế thì không có tôn nghiêm, thí dụ như Hạo Vân Thắng trước mắt ôm đầy xấu hổ giận dữ rời đi, mùi vị chịu nhục ngay trước mọi người không hề dễ chịu.
...
Chuông reo!
Một tiếng chuông reo, lần này ngay cả Viên Cương cũng nghe thấy rõ ràng.
Trước mặt mơ hồ nghe được chuông reo, Tô Chiếu lắng nghe, lại không phát hiện bất kỳ dị thường nào, còn tưởng rằng là ảo giác.
Dưới trời đầy sao hai người bay vút, nhanh chóng ghì cương dừng tuấn mã lại, nhìn nhau, song song nhảy xuống khỏi ngựa, đi về nơi tiếng chuông reo lục soát.
Không bao lâu, hai người tìm được một cái chuông ở trên một cái cây nhỏ.
Chuông thì không nói làm gì, mấu chốt là trên chiếc chuông có gắn một sợi dây, Viên Cương nhanh chóng vuốt dọc theo sợi dây, phát hiện sợi dây bị đứt.
Tô Chiếu lập tức phóng ra Nguyệt Điệp, tìm kiếm về phía đoạn đầu sợi dây, rất nhanh kéo ra đầu một dây khác ở vùng cỏ bên kia, cũng vuốt dọc đó, vuốt đến khoảng cách lên trăm trượng nhưng vẫn không thấy điểm cuối.
Nàng không dám trễ nãi thời gian quá lâu, lại vuốt sợi dây lại, hai người cùng nhau, nhìn về phía chiến mã của mình, lại quay đầu nhìn về hướng mà mình tới.
Rất hiển nhiên, sợi dây này bị hai người làm đứt lúc cưỡi ngựa đến, vì vậy đã làm tiếng chuông vang lên.
Như vậy thứ nhất, chứng tỏ tiếng chuông mà Tô Chiếu nghe thấy trước đó không phải ảo giác, chỉ là bởi vì độ xa gần của vị trí chiếc chuông đến vị trí làm đứt sợi dây không giống nhau, cho nên có người nghe rõ, có người không nghe rõ.
Hai người không biết trên đường đã làm đứt bao nhiêu sợi dây, đã vậy buổi tối không nhìn thấy gì, cho dù là ban ngày, sợi dây nhỏ ẩn trong đồng cỏ như vậy bị vó ngựa làm đứt thì ai có thể phát hiện?
Viên Cương rất nhanh ý thức được, đồng cỏ mênh mông, tìm người không dễ, đây rất có thể là là một biện pháp quân sự để quân kỵ binh tìm mục tiêu trên đồng cỏ, rất có khả năng bị người và những động vật khác ảnh hưởng, nhưng quân Kiêu Kỵ nhất định còn có biện pháp khác.
"Hướng đi đại khái của chúng ta có lẽ đã bị quân Kiêu Kỵ phát hiện rồi!" Vẻ mặt Viên Cương nghiêm trọng.
Đạo lý rất đơn giản, người muốn bắt bọn họ không thể nào đi khắp nơi bố trí vật này trong thảo nguyên mênh mông được, có bố trí đơn giản hơn nữa cũng không thể nào chịu được.
Tô Chiếu: "Sao lại xác định là quân đội? Có khả năng là những người khác bố trí hay không?"
Viên Cương cảnh giác nhìn bốn phía nói: "Vật này nhìn như đơn giản, cũng không phải là thứ mà mấy tu sĩ các cô có tu vi cao đến mấy là có thể làm được, muốn phát huy tác dụng của báo động trước phải có hệ thống đồng bộ thao tác trong phạm vi lớn mới được, đây nhất định là biện pháp báo động trước của quân sự, những người khác không có năng lực tổ chức và nhân lực như vậy”
Tô Chiếu như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu, cũng hiểu ra tại sao hắn ta lại xác định là quân Kiêu Kỵ, dĩ nhiên là bởi vì nhà họ Hô Diên, nhưng vẫn không nhịn được nhìn lâu Viên Cương mấy cái.
"Thu Nguyệt Điệp lại, đổi hướng đường, đi!" Viên Cương gọi một tiếng.
Hai người lập tức chạy về phía chiến mã, xoay mình ngồi lên, quay ngựa phi nhanh về một hướng khác.
"Bảo sao có thể giấu được ánh mắt của Hô Diên Vô Hận, ngay cả ta cũng tưởng ngươi xuất thân từ quân ngũ, vì tiếp cận nhà họ Hô Diên, ngươi đúng là tốn không ít công sức!" Tô Chiếu cùng cưỡi ngựa không nhịn được hô lên.
Không đơn thuần là bởi vì chuyện vừa rồi, dọc theo con đường này, vì để cắt đuôi đám truy lùng kia, nàng sớm đã phát hiện Viên Cương dường như có hiểu biết nhất định về quân ngũ.
Viên Cương không giải thích.
Ước chừng sau một nén nhang, sắc mặt hai người đang lao nhanh trong bóng đêm hơi biến đổi, tất cả quay đầu nhìn lại, mơ hồ nghe được nhiều tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa gấp gáp như tiếng sấm càng ngày càng gần, hai người xông lên sườn một ngọn núi nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng một hàng dài những bóng đen đang đuổi theo, còn có ánh sáng của Nguyệt Điệp.
Nhiều kỵ binh như vậy, muốn không tin là quân Kiêu Kỵ cũng khó.
Viên Cương vội vàng chỉ về một hướng nói: "Cô đi từ bên kia, sau khi đến quận Thanh Sơn, báo cáo tình huống với Đạo gia, Đạo gia làm rõ sai trái sẽ sắp xếp ổn thoả cho cô, nhất định sẽ không bạc đãi!"
Tô Chiếu cuống lên: "Ta không đi, phải đi cùng nhau."
Viên Cương: "Cô rời đi trước, nghĩ cách liên lạc với Đạo gia, Đạo gia ra tay, còn có thể cứu ta. Mục tiêu của bọn chúng là ta, cô đi cùng, thì không ai thoát được hết!"
Tô Chiếu dứt khoát phản đối: "Ta không đi!"
Ở trong mắt nàng, Viên Cương là người phàm phu tục tử, có nàng ở đây còn có thể giúp đỡ bảo vệ, nàng cũng không thể chấp nhận bỏ lại Viên Cương một mình chạy trốn.
Cứ lôi kéo như vậy, hai người có muốn đi cũng không đi được nữa, kĩ thuật cưỡi ngựa của đội ngũ đuổi theo phía sau vô cùng tinh xảo, không phải thứ hai người có thể bì được, không bao lâu đã đuổi kịp bọn họ, thanh thế kia kinh người, khí thế như muốn cuốn tung mặt đất mênh mông.
Đại đội kỵ binh đột nhiên biến ảo đội hình, chia binh hai đường, đánh từ hai phía hình chữ "V".
Trong đó có tiểu đội trên trăm người tăng tốc độ xông lên, dưới bóng đêm tựa hồ có thể nhìn thấy được đám ngựa udngf hết sức lao nhanh còn người thì không thấy đâu, toàn bộ hơn trăm người dán vào trên lưng ngựa, hơn nữa còn có thể đốt hoả tiễn dưới tốc độ truy đuổi nhanh như vậy, giây cung chợt vang, một mảnh ánh lửa vèo vèo bắn tới từ một bên.
Mặc dù không bắn trúng hai người, nhưng lại ép hai người không thể không liên tục ra roi thúc ngựa đổi phương hướng, cả một đường dùng hoả tiễn để đồn ép.
Không bao lâu, Viên Cương nhận ra, đối phương không phải muốn đuổi theo giết bọn họ, mà là muốn ép bọn họ đi về một hướng nào đó.
Đến khi kịp phản ứng lại thì đã trễ, dưới màn đêm phía trước, có thể thấy mấy con Nguyệt Điệp lượn lờ, mà bên dưới Nguyệt Điệp là bóng đen kéo dài, giống như một bức tường.
Viên Cương và Tô Chiếu không muốn đi về hướng đó cũng khó, bị thế tấn công gọng kìm đuổi tới.
Bức tường đen kia đột nhiên đốt ngọn đuốc giơ lên, hàng kỵ binh dày đặc chắn ở phía trước.
Trong đám kỵ binh chắn đường, lại có lượng lớn người dựng cung, lên giây, kéo cung tên về phía bên này, bất cứ lúc nào cũng sẽ có một trận mưa tên hạ xuống.
Kỵ binh đuổi theo từ hai phía dần dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại.
Viên Cương và Tô Chiếu bị thanh thế này cuốn theo, tiết tấu bỏ trốn cũng không tự chủ được bị khống chế.
Đến khi hai người bị chặn dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đã bị đại quân bao vây, xung quanh chỗ nào cũng có kỵ binh giơ đuốc.
Chủ tướng kỵ binh vẫy tay, cung tên đang kéo căng bỗng thả lỏng, mũi tên đang chĩa vào cũng hạ xuống.
Mà ở hai bên chủ tướng, có mấy tên pháp sư tuỳ tùng, nhìn trang phục rõ ràng là tu sĩ của ba phái lớn.
Viên Cương giơ Trảm Mã Đao lên, Tô Chiếu rút bảo kiếm ra, song song cảnh giác bốn phía.
Nhưng kỵ binh bao vây bọn họ không hề có ý tấn công, cũng không có ý thả bọn họ đi, không nói tiếng nào, dường như chỉ muốn bao vây bọn họ, mà cũng như đang chờ gì đó.
Bị vây lại, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không biết rõ trình độ của pháp sư đi theo đối phương, nếu chỉ có kỵ binh, bọn họ còn dám xông lên thử xem.
Không chờ bao lâu, xa xa lại có tiếng vó ngựa ầm ầm truyền tới, dưới bóng đêm hàng trăm kỵ binh lao nhanh đến.
Tiếng vó ngựa trở nên chậm dần, đội ngũ bao vây nhường ra một lối đi, hàng trăm con ngựa chầm chậm chạy vào bên trong vòng vây.
Người tới đương nhiên thu hút được sự chú ý của Viên Cương và Tô Chiếu, sau khi thấy rõ người tới là ai, Viên Cương hơi cau mày, không ngờ hắn ta sẽ đến.
Dưới sự soi sáng của mấy con Nguyệt Điệp, dung mạo của người dẫn đầu cả đội không khó nhận biết, chính là tên để râu quai nón Hô Diên Uy, sau lưng là một bộ áo khoác ngoài, dáng vẻ phong trần, có thể thấy được đã bôn ba đuổi theo cả một đường.