"Vị này lại là ai?"
Thái tử lập tức căng thẳng, Điền Vũ vội trả lời:
"Quan viên trong triều, y cũng chỉ có lòng tốt thôi."
Ngưu Hữu Đạo:
"Quan viên trong triều! Trang phục này không giống. Quan viên trong triều lại dám bám víu Hoàng hậu nương nương vậy sao? Vị này hẳn là Thái tử đương triều đúng chứ?"
Đồng Mạch hốt hoảng lớn tiếng nói:
"Ngưu Hữu Đạo, ai làm nấy chịu, việc này không quan hệ gì với bọn họ, không có quan hệ gì với bọn họ. Ngươi có oán thù gì thì nhắm vào lão phu. Lão phu tội đáng muôn chết, lão phu nhận!"
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn lại:
"Quả nhiên là người một nhà, tình sâu!"
Thấy Thái tử bị cản, có triều thần muốn xông lên hộ giá, lại bị lão thần lúc trước cản Thái tử ngăn lại, tận tình khuyên nhủ:
"Không thể đi qua, không thể đi qua. Không thể để cho tặc tử kia cho rằng Thái tử thế lớn!"
"Chẳng lẽ phải trơ mắt xem Thái tử chịu nhục hay sao?"
"Chư vị yên tâm, dù cho chưởng môn ba đại phái cũng không dám làm xằng bậy đối với Hoàng hậu và Thái tử. Hắn không dám."
Tuy triều thần theo hệ Thái tử bị ngăn cản, nhưng mỗi người vẫn căng thẳng vô cùng.
Cũng không thiếu triều thần nhìn sang với vẻ hờ hững, lạnh nhạt, cũng có thể nói là cười trên sự đau khổ của người khác.
"Xem ra là Thái tử không sai. Thái tử đương triều, Hoàng đế bệ hạ tương lai của nước Yến..."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói thầm, khẽ gật đầu với Thái tử.
Chính lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập. Mọi người thấy rất nhiều xe ngựa được Cấm quân và tu sĩ hộ vệ, chạy thẳng vào trong cung.
Hứa Lão Lục nhảy xuống ngựa, đi tới cạnh Ngưu Hữu Đạo bẩm báo:
"Đạo gia, đưa người tới rồi."
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, hai tay chống kiếm nói:
"Mang thích khách ra đối chất với Đồng tướng!"
Hứa Lão Lục dạ một tiếng đi sang, truyền lời cho các Cấm quân áp giải.
"Căn bản chẳng phải thích khách gì..."
Tu sĩ bên phía Tử Kim động cũng bước nhanh tới chỗ Cung Lâm Sách, thì thầm bên tai ông ta.
Cung Lâm Sách cau mày.
Người trên xe ngựa hạ xuống, nam nam nữ nữ thành đoàn, người nào cũng sợ hãi nhìn bốn chung quanh. Thấy Đồng Mạch bị bắt, có người sợ hãi bịt miệng lại.
"A!"
Chúng thần ngoài triều đường ồ lên, phát hiện người bị mang tới đều là người nhà của Đồng Mạch, không phải con gái thì là con trai Đồng Mạch. Nói chung những người đó là người nhà từ lớn đến bé, từ già đến trẻ, cả đoàn người khoảng bảy, tám mươi người.
Những người này bình thường hoành hành khắp kinh thành, bây giờ sợ hãi co vào như chim cút.
Dù bình thường là kẻ khi nam phách nữ, không biết thương người, thì bây giờ ở đây đều trắng bệch mặt, uy phong thường ngày không biết đi đâu hết.
"Cô cô, cô cô, Hoàng hậu cô cô..."
Đột nhiên có người nhìn thấy Hoàng hậu liền hét lên, như nhìn thấy cứu tinh, muốn đi lên lại bị Cấm quân dùng đao thương ngăn cản.
Đồng Hoàng hậu thì nhăn nhó mặt mày nghiêng đầu nhìn sang bên, không nhìn sang, lại như không nghe thấy gì.
Thái tử khuyên can, Tổng quản đại nội Điền Vũ khuyên can, cả Đồng Mạch khuyên can, Hoàng hậu đã nhận ra điều gì đó, lúc này chỉ có thể cắt đứt quan hệ với Đồng gia, dù bản thân bà ta là con gái nhà họ Đồng. Bà ta không giúp được Đồng gia, càng giúp phiền phức sẽ càng lớn.
Người Đồng gia hò hét cầu cứu, bà ta chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Ba chưởng môn các phái chậm rãi đi tới.
Các triều thần từ xa đứng nhìn, nhớ tới Ngưu Hữu Đạo, Đồng phủ cả nhà từ trên xuống dưới đều sẽ không được tha!
Nhìn người nhà mình, môi răng Đồng Mạch run cầm cập. Ông ta cũng nhớ tới cảnh cáo trước kia của Ngưu Hữu Đạo, thân thể không rét mà run!
"Cao đại nhân, đây chính là thích khách bỏ trốn ra khỏi thành tối hôm qua, giao cho ngài!"
Ngưu Hữu Đạo nói với Cao Kiến Thành.
Cao Kiến Thành bình tĩnh, không hé môi một lời.
Đồng Mạch la lên:
"Không phải thích khách, họ không phải thích khách, đều là người nhà lão phu..."
Nói xong lời cuối cùng, tiếng la đã thành tiếng lẩm bẩm trong cổ, có cần phải tranh luận sao? Thua là thua, đúng là người ta bắt người nhà của ông ta đấy.
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái hỏi:
"Đồng tướng, người nhà của ông sao lại chạy ra khỏi thành giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy? Dù thế nào cũng không phải là kết bạn đi thăm viếng thân thích buổi tối chứ? Cao đại nhân, việc này thật kỳ lạ. Hành vi của những người này rất quỷ dị, mà đêm qua lại phát sinh vụ án, cho dù không phải thích khách cũng có thể cấu kết với thích khách, mong ngài điều tra trả lại cho họ sự trong sạch."
Gương mặt Cao Kiến Thành vẫn bình tĩnh, không nói lời nào.
Ngưu Hữu Đạo lại nói:
"Đồng tướng nhắc nhở đúng, có thể là người nhà có cấu kết với thích khách. Làm phiền Cao đại nhân lập tức hạ lệnh khống chế Đồng phủ, không nên để kẻ hiềm nghi bỏ chạy."
Cao Kiến Thành vẫn không nói lời nào.
"Ngưu Hữu Đạo!"
Cung Lâm Sách đứng ở gần đó gọi.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn, sau đó đi về chỗ ba chưởng môn:
"Cung chưởng môn có gì sai bảo?"
Cung Lâm Sách nói:
"Như vậy là được rồi!"
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại:
"Ba đại phái chết nhiều đệ tử như vậy, chỉ giơ đánh khẽ như thế là thôi hay sao?"
Cung Lâm Sách thầm mắng, chuyện này chẳng quan hệ gì với ngươi, miệng lại nói:
"Trước con mắt các triều thần, làm quá đáng sẽ có ảnh hưởng xấu."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta đang muốn cố gắng bù đắp lại tổn thất của ba đại phái. Tối hôm qua vận dụng Thiên Kiếm phù không phải là con số nhỏ, mà tài lực của Đồng gia thật sự to lớn khó mà tưởng tượng được. Ta cảm thấy Đồng Mạch đã nhận tội thì nên bị xét nhà. Gia nghiệp Đồng gia dùng để bù đắp cho tổn thất của ba đại phái hẳn là hợp tình hợp lý."
Gia sản Đồng gia? Ba vị chưởng môn có vẻ mặt khác nhau, nhưng đều hơi biến đổi. Long Hưu càng nhướn mày hơn.
Thấy ba vị chưởng môn không lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo lập tức quay đầu trở lại, tới cạnh Cao Kiến Thành, giơ tay vỗ bả vai ông ta:
"Cao đại nhân, mau đi, không nên để kẻ hiềm nghi chạy mất. Nếu đều một tên chạy mất, ta sẽ bù lại một tên từ trong cung!"
Lúc hắn nói lời này thì lạnh lùng quét mắt về phía Hoàng hậu và Thái tử, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Cao Kiến Thành ba cái, có vẻ như nhắc nhở đối phương.
Mẹ con Hoàng hậu chợt kinh hoảng, đều hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo. Đồng gia có một kẻ chạy thoát, hắn sẽ lôi mẹ con họ ra cho đủ số.
Cao Kiến Thành chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Điền Vũ.
Điền Vũ thì lại nhìn về phía chưởng môn ba đại phái, không thấy ba người kia có phản ứng gì, lòng đã hiểu rõ, liền nhìn sang Cao Kiến Thành, vẻ mặt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đành gật đầu rất khẽ.
Cao Kiến Thành lập tức truyền lệnh cho Cấm quân. Cấm quân điều động một đội nhân mã vội vã chạy đi, bao vây Đồng phủ.
Kẻ hiềm nghi ở hiện trường, từ trên xuống dưới của nhà họ Đồng bao gồm Đồng Mạch đều bị áp giải đi.
Ngưu Hữu Đạo không ngăn cản. Với người ở cấp bậc như Đồng Mạch, nhất định phải có một lời giải thích nhất định. Hắn không thể rút kiếm làm thịt Đồng Mạch ngay trước mặt bao người.
Lâm triều đã bị thủ tiêu, chư thần dần dần tản đi.
Mấy ngày kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo ở trong cung, tự mình theo dõi án của Đồng Mạch, không biết vô ý hay cố tình kéo vụ việc về phía Cao Kiến Thành.
Ba đại phái rõ ràng muốn bảo đảm cho Thương Kiến Hùng. Có ba đại phái cản trở, lửa không thiêu được tới Thương Kiến Hùng. Dù cho dính dáng gì đến Thương Kiến Hùng cũng sẽ bị tẩy xóa sạch sẽ, tất cả chỉ hướng Đồng Mạch.
Tội danh lớn như vậy rơi xuống đầu, hầu như là tội tru di cửu tộc. Đồng phủ bị xét nhà, toàn gia bị tống hết vào ngục giam.
Tất cả các thân thích xa gần, cô bảy cô tám của Đồng gia, phàm là kẻ mượn thế lực của Đồng gia để phất lên, Ngưu Hữu Đạo không tha cho một ai. Đối với những người này, ba đại phái không quan tâm, cảm thấy chẳng đáng nghĩ, tùy tiện cho Ngưu Hữu Đạo giày vò.
Người có dính líu trong đó đạt tới con số mấy nghìn.
Những người suýt bỏ chạy được của Đồng gia là con cháu trực hệ của Đồng Mạch, toàn bộ bị chém đầu trước mặt mọi người khác, nhanh chóng phán quyết!