Vì việc này, cả đám người mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình, thương nghị từ sáng sớm đến giữa trưa sự việc rốt cuộc mới thương lượng ra được một kết quả cuối cùng.
Việc này sau khi được quyết định, Bành Hữu Tại ngồi trên ghế ngửa đầu yên lặng một hồi, từ tốn nói: "Áp giải Phượng Lăng Ba, Bành Ngọc Lan lên đây!"
Trong phòng tĩnh lặng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng, nhưng cũng biết Chưởng môn muốn xử trí công đạo trước mặt mọi người rồi đây.
Không lâu sau Phượng Lăng Ba, Bành Ngọc Lan bị giải vào đường.
Trước kia hai người tinh thần phán chấn, trong vòng một ngày thay đổi một trời một vực. Nhìn bộ dạng của hai người khiến mọi người trong đường thổn thức. Đặc biệt là Phượng Lăng Ba bị kéo vào, bộ dạng ngơ ngác dường như chưa ra khỏi cơn đả kích.
Mọi người thông cảm, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất luôn hai nhi tử.
Mặt Bành Hựu Tại không biểu tình nhìn hai người, cơ mặt căng cứng, trầm giọng nói:
“Ngẩng đầu lên!”
Phượng Lăng Ba không phản ứng gì, giống như đồ khờ, không biết là ngu thật hay giả, tóm lại lão ngơ ngác phớt lờ lời của Bành Hựu Tại.
Bành Ngọc Lan khóc sưng mắt, tia mắt tan rã chậm rãi ngước đầu lên, dường như bà bị giọng nói của phụ thân xúc động:
“Phụ thân!”
Bành Ngọc Lan gào khóc nhào qua quỳ ôm chân Bành Hựu Tại:
“Phụ thân! Nghĩa nhi và Tiết nhi đã chết, Thương Triêu Tông giết Nghĩa nhi và Tiết nhi, phụ thân hãy báo thù cho chúng!”
Cơ mặt Bành Hựu Tại co giật, đương nhiên ông biết hai ngoại tôn đã chết, biết họ chết như thế nào. Nhưng Bành Hựu Tại không chỉ là ngoại công của hai đứa ngoại tôn càng là chưởng môn của Thiên Ngọc môn. Ở trước mặt các cao tầng Thiên Ngọc môn thì thù riêng làm sao có thể lớn hơn tất cả? Sao ông có thể lớn tiếng đòi báo thù riêng trước mặt mọi người?
Bành Hựu Tại giơ chân đá Bành Ngọc Lan văng sang một bên:
“Ngươi to gan lắm, dám lừa dối lấy lệnh bài của trưởng lão điều người Thiên Ngọc môn đi cho ngươi làm bậy!”
Bành Hựu Tại nghiêng đầu ra hiệu.
Trần Đình Tú đứng bên cạnh lập tức đọc từng tội trạng của hai phu phụ, liệt kê những chuyện họ đã gây ra.
Sau khi Trần Đình Tú ngừng đọc, Bành Hựu Tại trên cao nhìn xuống nữ nhi, nữ tế của mình, lạnh lùng hỏi:
“Hai ngươi có lời nào phản đối tội trạng mà Trần trưởng lão nói không?”
Phượng Lăng Ba vẫn giữ bộ dạng ngơ ngác. Bành Ngọc Lan khóc ướt mặt ngạc nhiên chậm rãi ngước đầu nhìn phụ thân biểu tình túc sát, rốt cuộc tỉnh táo nhận ra phụ thân không bênh bọn họ mà lấy thân phận chưởng môn Thiên Ngọc môn tính sổ với họ.
Bành Ngọc Lan la lên:
“Không liên quan Lăng Ba! Tất cả là lỗi của nữ nhi, do nữ nhi sai khiến! Nữ nhi cố ý giấu hắn cùng hai nhi tử làm việc này. Lăng Ba không biết chút gì...”
Bành Ngọc Lan nhìn quanh mọi người, vỗ ngực ôm hết tội lỗi vào mình, muốn phủi hết quan hệ với Phượng Lăng Ba.
Bành Ngọc Lan biết rõ nếu để Phượng Lăng Ba gánh trách nhiệm thì ông chết chắc, nếu là bà gánh vác thì khác. Bà dù gì là nữ nhi của chưởng môn, mọi người nể mặt phụ thân cùng lắm trừng phạt bà một chút, sẽ không ai dám đòi xử tử bà. Bành Ngọc Lan không tin phụ thân cứng rắn lòng dạ giết bà.
Bành Ngọc Lan không chối mình vô tội, có một số việc không lừa gạt được.
Bành Ngọc Lan nhận trách nhiệm, mọi người quay sang ngó nhau, cảm thấy hóc búa.
Mặt Bành Hựu Tại xanh mét gật đầu nói:
“Ngươi thích ôm trách nhiệm thì ta cho ngươi ôm, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có biết hậu quả khi gánh lấy trách nhiệm?”
Bành Ngọc Lan ngẩn ngơ, nhưng không tin phụ thân sẽ giết mình nên lớn tiếng nói:
“Đệ tử nói mỗi câu đều là thật, là đệ tử sai khiến hết, Lăng Ba không biết chút gì. Đệ tử cam tâm tình nguyện gánh vác mọi trách nhiệm!”
Bành Hựu Tại tức giận cười gằn, gật đầu phất tay ra hiệu:
“Tốt! Bắt lên!”
Đệ tử hai bên do dự không biết nên làm sao.
Bành Hựu Tại quay đầu trừng họ:
“Môn quy ở đâu?”
Hai đệ tử hoảng sợ nhanh chóng tiến lên nâng Bành Ngọc Lan ngã ngồi dưới đất, một người đè một cánh tay của bà.
Bành Ngọc Lan khủng hoảng căng thẳng nhìn Bành Hựu Tại từng bước đến gần.
Phong Ân Thái bỗng lắc người đứng chắn trước mặt hai phụ nữ, ôm quyền nói:
“Chưởng môn, việc này chắc có ẩn tình khác, hay là điều tra rõ rồi xử trí.”
Phong Ân Thái và Bành Hựu Tại cùng theo một sư phụ, là sư huynh đệ thật sự. Khi sư huynh có khó xử Phong Ân Thái phải đứng ra nói chuyện. Đi Tề quốc xử lý ngựa chiến không ra gì làm mất mát nặng nề, Phong Ân Thái vốn nên chịu trách nhiệm nhưng sư huynh tìm hết cách dàn xếp cho ông, còn khiến ông có chút công lao.
Nếu lúc này Phong Ân Thái không dẫn đầu đứng ra nói thì ai đi?
Trong đám trưởng lão có người phụ họa:
“Đúng vậy! Chưởng môn khoan vội quyết định.”
Bành Hựu Tại kiên quyết nói:
“Ta xin nhận ý tốt của các vị, nếu là tử nữ của các vị làm việc này, nghĩ tình các vị cống hiến trong tông môn thì bổn tọa có thể tùy tình huống mà nương tình. Nhưng đây là nữ nhi của ta, nếu nữ nhi của chưởng môn đi đầu làm trái với môn quy thì sau này làm sao phạt đệ tử Thiên Ngọc môn? Chưởng môn làm sai trái đầu tiên thì chấp pháp thế nào? Có công sẽ thưởng có sai phải phạt, quốc có quốc pháp, môn có môn quy, không có quy củ thì không khuôn phép, các vị đừng nói nhiều nữa!”
Bành Hựu Tại đẩy Phong Ân Thái ra.
Phong Ân Thái ở một bên chắp tay cầu xin:
“Sư huynh hãy nghĩ lại!”
Bành Ngọc Lan căng thẳng sợ hãi, cố vùng vẫy nhưng không thoát được:
“Phụ thân!”
Bành Hựu Tại đứng trước mặt bà:
“Đứng ở lập trường phụ thân, ta bảo vệ ngươi thế nào cũng không đủ, nhưng với lập trường chưởng môn Thiên Ngọc môn thì... nha đầu, ngươi hồ đồ!”
Chưa dứt lời Bành Hựu Tại bỗng vươn tay ra, hai ngón tay thọc mạnh vào bụng Bành Ngọc Lan.
Bành Ngọc Lan hét lên, trợn to mắt sau đó rên rỉ thê lương, người run bần bật, vùng vẫy, mặt nhăn nhó đau đớn.
Hai đệ tử Thiên Ngọc môn ấn chặt Bành Ngọc Lan không thả.
Mãi đến lúc này mọi người mới biết chưởng môn trừng phạt nữ nhi cái gì. Phong Ân Thái quay đầu đi không nỡ nhìn.
Kình phong tràn ra từ vị trí Bành Hựu Tại chỉ, nếu xem xét bằng pháp nhãn sẽ thấy phần bụng Bành Ngọc Lan có sương mờ tuôn ra. Bành Ngọc Lan nhanh chóng mất sức sống, mái tóc đen nhanh bạc màu.
Bành Hựu Tại rút tay về, Bành Ngọc Lan ngẹo đầu không nhúc nhích, làn da mất đàn hồi, trông già nua nhiều.
Bành Hựu Tại tự mình phá đan điền khí hải của nữ nhi, phế tu vi, đời này bà không thể tu luyện nữa.
Làm tu sĩ đều biết khổ tu nhiều năm chớp mắt thành hư ảo làm người ta khó chịu còn hơn bị giết.
Trừng phạt này rất nặng, nhưng với Bành Hựu Tại có lẽ tàn khốc mà ít nhất còn giữ được mạng sống.
Bành Hựu Tại quay lưng đi, chậm rãi nhắm mắt cố nén bi thương trong lòng, trầm giọng nói:
“Từ giây phút này trừ danh Bành Ngọc Lan khỏi Thiên Ngọc môn, trục xuất Thiên Ngọc môn!”
Mọi người thầm thổn thức, nữ nhi phạm sai hại phụ thân làm chưởng môn tự tay phế tu vi của nữ nhi, còn trục xuất nữ nhi ra sư môn. Sau này toàn Thiên Ngọc môn không ai phàn nàn gì được, xem như cho mọi người một giải thích.
Mọi người rời đi, Bành Ngọc Lan bị kéo đi, Bành Hựu Tại chỉ để lại mình Phượng Lăng Ba trong sảnh.
Bành Hựu Tại đứng trước mặt Phượng Lăng Ba đờ đẫn, bỗng tát lão một cái. Phượng Lăng Ba chảy máu miệng mũi ngã ngồi xuống đất.
Phượng Lăng Ba vẫn đờ đẫn.
Bành Hựu Tại chậm rãi ngồi xổm trước mặt Phượng Lăng Ba, hừ lạnh:
“Giả bộ, cứ tiếp tục giả bộ đi! Một mình Ngọc Lan gánh trách nhiệm, ngươi không bị gì, còn cần giả bộ trước mặt ta sao? Ta biết rõ con người của ngươi, ta làm phụ thân càng hiểu rõ Ngọc Lan. Nếu không có người xui khiến thì Ngọc Lan sẽ không làm một số việc. Năm đó ta không đồng ý nàng gả cho ngươi là vì ta biết ngươi nhìn trúng nàng không phải vì tài mạo, Ngọc Lan không có tài tình hay nhan sắc gì. Ngươi cưới nàng chẳng qua vì bối cảnh của Ngọc Lan có lợi cho ngươi mà thôi. Nhưng Ngọc Lan chết sống đòi gả cho ngươi, bây giờ xem như nàng trả giá cho lựa chọn của mình. Ta cảnh cáo ngươi, sau này không được làm Ngọc Lan chịu uất ức gì nữa, nếu không ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
- --