Ngưu Hữu Đạo nói: “Cô có muốn quản cũng quản không được. Ta không có ở đây, cô không áp chế nổi bọn họ đâu. Bọn họ sẽ không nghe theo lời của cô. Nói có lẽ khó nghe một chút, nhưng hiện thực chính là như vậy. Cô không cần quan tâm đến bọn họ. Cô chỉ cần đem huynh đệ của mình đi, bởi vì có mang theo nhiều người cũng không thích hợp. Cô mang theo huynh đệ của Phù Phương viên đến Yêu Ma Lĩnh là được, người khác không cần cô lo. Sau đó, cô chỉ cần quan tâm những người cần quan tâm là ổn.”
Sau đó? Quản Phương Nghi cắn răng, hỏi: “Thế đám lão hòa thượng lão Hùng thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Một đám hòa thượng chẳng nguy hại, không ai làm khó bọn họ đâu. Hơn nữa, trong tay bọn họ nắm giữ biện pháp chưng cất rượu, ai cũng dùng được. Cô yên tâm đi, bọn họ sẽ sống tốt. Lão Hùng thức thời lắm.”
Quản Phương Nghi hỏi: “Hầu tử thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Hắn ta đồng ý đi theo cô, cô có thể mang theo hắn ta. Nhưng ta đoán chừng hắn không đi với cô đâu. Hầu tử có suy nghĩ của mình, người toàn cơ bắp. Cô có miễn cưỡng cũng không được, mà cũng không cần miễn cưỡng. Ta đoán chừng hắn ta sẽ ở lại bên cạnh Thương Triều Tông. Cho nên, cô cũng không cần quan tâm hắn ta. Ta không có ở đây, cũng chỉ có thể buông tay, tùy hắn ta đi con đường của mình. Tan đàn xẻ nghé, sau khi thế lực của ta tan rã, chỉ cần các người đi hết, một mình hắn ta ngược lại an toàn hơn. Ở chung với Thương Triều Tông nhiều năm như vậy, ít nhiều ta cũng hiểu được nhiều điểm. Ít nhất bây giờ y vẫn còn chưa vô tình vô nghĩa. Nếu không, ta sẽ không giúp y ngồi vào Nam châu như ngày hôm nay, mà y cũng không sống được đến ngày hôm nay. Nhiều người thì không được, nhưng chỉ một mình Hầu tử, đám người Thương Triều Tông có thể bảo vệ hắn ta. Về phần sau này sẽ thế nào, đó không còn là chuyện ta có thể quan tâm nữa.”
Trong lòng Quản Phương Nghi rất khó chịu, miệng lẩm bẩm: “Ngài nghĩ thì thoáng rồi. Nhưng nếu không về được, chẳng lẽ ngài không cảm thấy khó chịu sao?”
Ngưu Hữu Đạo hơi buồn, nói: “Khó chịu thì làm được gì? Khó chịu, trải qua nhiều quá cũng cảm thấy quen thuộc.”
Quản Phương Nghi khinh bỉ: “Ngài nói giống như ngài cao tuổi lắm rồi đấy.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Thật ra tuổi tác của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều.”
Quản Phương Nghi cau mày: “Ồ, đây là đang tỏ tình sao?”
Gương mặt Ngưu Hữu Đạo hiện lên vẻ chọc tức: “Nói thật cô cũng không tin.”
Sau khi hai người trao đổi xong thì quay về sơn trang, một đám người đang đứng trước cửa sơn trang chờ hắn.
Phi cầm cỡ lớn đã được chuẩn bị xong. Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu một lần nữa hướng Ngưu Hữu Đạo biểu hiện, đệ tử ba phái tiến vào bí cảnh Thiên Đô sẽ giao cho hắn, đồng thời dặn dò đệ tử tiến vào bí cảnh phải nghe theo sự phân phó của Ngưu Hữu Đạo.
Tương tự, trong toàn bộ giới tu hành nước Yến, ba phái cũng phải đưa ra danh ngạch tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Một môn phái một người.
Ba phái biết, ba Đại Phái nước Yến nể mặt Ngưu Hữu Đạo, cũng không bắt đưa thêm người.
Chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ Tư Đồ Diệu thở dài: “Lão đệ, đi thôi.”
Ông ta là người buồn bực nhất. Chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ như ông ta cũng phải tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Chưởng môn tham gia ở các chư quốc là rất hiếm thấy.
Cũng không còn cách nào. Vạn Động Thiên Phủ vẫn là môn phái tu hành ở nước Triệu. Lần này bất đắc dĩ bị buộc phải vạch mặt với nước Triệu. Ba Đại Phái của nước Triệu nhìn Vạn Động Thiên Phủ với sắc mặt tốt mới là lạ. Quyền đề danh nằm trong tay ba Đại Phái, hậu quả là có thể nghĩ.
Nước Triệu đề cử một đống cao tầng của Vạn Động Thiên Phủ, một Trưởng lão của Vạn Động Thiên Phủ cũng chạy không thoát. Ngay cả Chưởng môn cũng có mặt, rõ ràng là muốn thừa cơ phá đổ Vạn Động Thiên Phủ.
Trong tình huống bình thường, cũng không môn phái nước nào dám đắc tội với môn phái đứng cùng hàng với Phiêu Miểu các. Vạn Động Thiên Phủ chỉ là đúng lúc gặp phải tình huống đặc biệt. Nước Triệu muốn đuổi cùng giết tuyệt bọn họ, bọn họ không phản kháng cũng không được.
Cũng may mà bị quy tắc hạn chế, không để cho một môn phái phái ra quá nhiều người. Nếu không, sẽ không đạt được mục đích không thể nói rõ của Phiêu Miểu các.
Các quốc gia đều phải đưa ra một ngàn người tham gia, trong đó các môn phái ngang hàng với Phiêu Miểu các có một trăm danh ngạch, còn lại là các môn phái khác. Các môn phái khác nhiều nhất cũng chỉ phái ra năm mươi người. Vạn Động Thiên Phủ đã lấp kín năm mươi danh ngạch này.
Cũng may đằng sau Vạn Động Thiên Phủ còn có nước Yến làm chỗ dựa. Nếu không, nội một mẻ hốt gọn cao tầng như thế này, Vạn Động Thiên Phủ hẳn sẽ phải lộn xộn. Bây giờ có nước Yến hỗ trợ đè xuống, đám cao tầng có đi cũng yên tâm hơn.
Lần đi này cũng không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể đứng bên phía nước Yến, không đứng cùng đoạn đội với Ngưu Hữu Đạo là không được, mặc dù biết đi theo hắn là rất nguy hiểm.
“Thật sự không nghĩ đến còn có tán tu. Lão đệ, Nam châu không thể thiếu đệ. Ta ở đây chờ đệ về.” Chưởng môn Hoàng Liệt thay mặt Đại Thiền Sơn đến đưa tiễn vỗ cánh tay Ngưu Hữu Đạo, cảm khái vô hạn.
Ngưu Hữu Đạo nhìn ông ta bằng ánh mắt cổ quái, hình như không có ý tốt.
Có nhiều thứ không cần nói rõ, mọi người biết rõ trong lòng là được.
“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng, mọi người nhảy lên một loạt phi cầm cỡ lớn.
Đi cùng nhau đều là cao tầng các phái, số lượng phi cầm lại có hạn. Vạn Động Thiên Phủ nhiều người như vậy cũng chở không hết, người cưỡi ngựa đã sớm xuất phát từ trước. Những người còn lại đều sát thời gian mới đi. Có phi cầm rồi, cũng không cần đi quá sớm cũng có thể gặp mặt những người kia.
“Đạo gia!” Thương Thục Thanh vốn không có cơ hội nói chuyện với Ngưu Hữu Đạo nhịn không được kêu lên, người cũng bước ra.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay lại nhìn nàng.
Trước mặt bao người, Thương Thục Thanh nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói ngắn gọn một câu: “Đạo gia bảo trọng.”
Thương Triều Tông biết tâm tư của em gái, ánh mắt nhìn em gái cũng rất phức tạp, trong lòng khó chịu vô cùng. Em gái y vốn là một cô gái ưu tú hiếm có, tư thái cũng không thể chê được. Nhưng bởi vì gương mặt xấu xí, đến giờ vẫn còn chưa lấy chồng.
Trước kia, bởi vì gia đạo sa sút làm trễ nãi hôn sự. Bây giờ, bất luận là quyền thế hay địa vị đều có thể giải quyết hết, Thương Triều Tông cũng có lòng tìm kiếm cho Thương Thục Thanh, nhưng nàng không chịu. Bây giờ, Thương Thục Thanh không phải là tiểu thư khuê các lúc nào cũng ở trong phòng, mọi thứ tùy người nhà làm chủ, Thương Triều Tông cũng không miễn cưỡng được nàng.
Đối với gương mặt của nàng, Ngưu Hữu Đạo cũng đã cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn, không chỉ hắn không có cách, Thượng Thanh Tông cũng giải không được.
“Quận chúa cũng phải bảo trọng nhiều hơn.” Ngưu Hữu Đạo khách sáo đáp lại một câu, sau đó quay người, một loạt phi cầm bay lên không.
Một đám người phi thân lên, khống chế phi cầm bay lượn trên không vài vòng, sau đó cùng nhau bay về phía chân trời.
Mao Lư sơn trang, một đám người đưa mắt nhìn theo.
“Thanh Nhi.” Thương Triều Tông bước đến trước mặt Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh cũng không lên tiếng, chậm rãi cúi đầu.
Mọi người đều nhìn nàng. Có một số việc, thật ra mọi người đã sớm nhìn thấu, nhưng rất nhiều chuyện cũng không còn cách nào, mọi người cũng không thể giúp được một tay.
Nếu là năm đó, mọi người còn có thể giúp đỡ tác hợp một chút. Khi đó, thân phận của Thương Thục Thanh đủ xứng với Ngưu Hữu Đạo. Nhưng tình huống năm đó lại không thích hợp. Ai có thể nghĩ đến lại có sự thay đổi nhanh như vậy? Đợi đến khi đứng vững gót chân, Ngưu Hữu Đạo đã không còn là Ngưu Hữu Đạo năm đó. Thân phận và địa vị áp đảo huynh muội Thương thị. Ngay cả Chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách cũng phải đưa nghĩa nữ là Văn Mặc Nhi đến. Tình huống có thể tưởng tượng được. Ai còn có thể đi khuyên Ngưu Hữu Đạo cưới người quái dị này chứ?