Sau khi tới đây, các phái đều cách nhau một khoảng, hầu như không giao lưu gì.
Cho đến tận chạng vạng tối, Phiêu Miễu các mới bắt đầu cho đi. Họ lệnh cho người tham gia rèn luyện Thánh cảnh của các phái tiến vào quần thể kiến trúc được vây lại thành hình tròn, cũng có nghĩa là chuyến rèn luyện Thánh cảnh chính thức bắt đầu.
Chưởng môn các phái dồn dập dặn dò lần cuối với các đệ tử trưởng lão bổn môn và từ biệt.
Người của Phiêu Miễu các tại lối ra vào xác định thân phận người tham dự một lần nữa, sau đố mới cho từng người đi vào.
Ở cửa ải này, sự chuẩn bị của các môn phái đều bị lãng phí. Nhân viên tham gia rèn luyện Thánh cảnh ngoại trừ trang phục mặc trên người ra thì đều không được mang vào. Tiền tài, vũ khí và phù triện gì đó đều không được mang theo.
Hết cách, bảo kiếm quen thuộc trong tay Ngưu Hữu Đạo đành phải từ bỏ, kể cả số phù triện mà Cung Lâm Sách đã đưa cho hắn, Ngưu Hữu Đạo đều đưa cho Cung Lâm Sách, nhờ ông ta mang về.
Hắn dẫn hai đệ tử Tử Kim động tiến vào quần thể kiến trúc quy mô lớn kia, dọc đường đi hết nhìn đông tới nhìn tây kiểm tra. Trong lúc này, các chưởng môn vốn đều chưa có cơ hội đi vào trải nghiệm, lần nay có cơ hội tất nhiên phải đi xem một phen, sau này có thể ghi lại trên "Tử Kim tạp ký" cho đời sau đọc xem.
"Không nên dừng lại, đi về phía trước, đi thẳng về phía trước!" Có nhân viên của Phiêu Miễu các lên tiếng quát mắng.
Khi dòng người đi tới vầng sáng bán cầu ở chính giữa kiến trúc lớn, họ vẫn bị ép phải đi thẳng về phía trước. Trên đường luôn có người giám thị, người tham gia rèn luyện lần lượt đi vào, biến mất trong vầng sáng.
Đợi đến lúc đi ra khỏi vầng sáng, áp lực trên người đột nhiên tan mất, quang cảnh chung quanh đã khác. Nơi này dường như mới là lúc sáng sớm.
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một thung lũng. Nơi này cũng có mọt kiến trúc bao vây quanh một vầng sáng dạng bán cầu úp ngược.
Đột nhiên đi tới một thế giới khác, mọi người không kìm được nghỉ chân quan sát. Lập tức lại có kẻ quát:
"Đừng dừng lại, đi lên núi!"
Mọi người bay lên vùng núi ở biên giới thung lũng, phóng mắt ra xa, hàng nghìn đỉnh núi xuyên qua mây trắng lên trời, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên Phiêu Miễu các, mọi người đáp xuống núi, bay lượn trên biển mây, tới gần một đỉnh núi khác.
Nơi này chắc là Thánh Cảnh. Những người rơi xuống đỉnh núi đều đánh giá chung quanh một phen. Bọn họ nhìn thấy trên sơn môn có khắc hai chữ “Thủ Khuyết”.
Những tòa kiến trúc đan xen nhau trên đỉnh núi, kéo dài liên miên, còn có những cây cầu xen kẽ. Có thể nhìn ra đây chính là nơi ở của Phiêu Miểu các.
Từ trang phục của người ở đây là có thể đoán ra được, bọn họ đều là người trông coi cửa ra vào của Thánh Cảnh.
Đây chính là ước định của chín vị đại Chí tôn. Cửa ra vào Thánh Cảnh chỉ có một, do một nhà canh giữ cũng không thích hợp. Phàm là những thứ có liên quan đến lợi ích cộng động, đều có người của chín vị đại Chí tôn điều động đến, tạo thành Phiêu Miểu các để quản lý.
Núi này được gọi là núi Thủ Khuyết, hay còn gọi là Thủ Khuyết sơn trang, chính là nơi để các thành viên canh giữ cửa ra vào Thánh Cảnh trú ngụ, cùng với các thành viên Phiêu Miểu các canh giữ Thánh Đảo bên ngoài, một trong một ngoài trấn giữ. Người không có phận sự sẽ không cách nào tùy ý xông vào xông ra mà không bị phát hiện.
Không để mọi người ở lại quá lâu bên ngoài sơn môn, người vừa đến đủ, lập tức đuổi vào sơn trang giống như đuổi dê.
Mọi người đều có cảm giác mình như cừu non đợi làm thịt, khúm núm thuận theo, không ai dám phản kháng.
Mọi người bước vào một lầu các khá rộng rãi. Bên trong sắp từng dãy bàn thấp sát mặt đất, có tám mươi bốn bàn, tương ứng với số người có mặt.
Tổng cộng có ba mươi chỗ phân theo thứ tự của các nước tham gia vào Phiêu Miểu các, ngoại trừ hai ghế Công Đức, cũng là người được Phiêu Miểu các khen ngợi mà vinh dự có được, hai mươi mốt ghế còn lại dành cho bảy nước, ba ghế dành cho Linh tông, Thiên Hành tông, Vạn Thú môn, bốn ghế dành cho bốn biển, tổng cộng lại là hai mươi tám ghế.
Tương đương với hai mươi tám môn phái. Mỗi môn phái ba người. Nói cách khác, người đến tham gia rèn luyện Thánh Cảnh có tám mươi bốn người.
Trên mỗi bàn đều có một bộ quần áo màu đỏ, từ trong ra ngoài đều có đủ.
Tình huống phía sau hơi xấu hổ một chút. Phiêu Miểu các yêu cầu tất cả mọi người tìm một cái bàn, thay quần áo ngay tại chỗ, để mình tr@n trùng trục từ trong ra ngoài. Quần áo được thay ra phải giao lại cho Phiêu Miểu các tiêu hủy toàn bộ.
Nói trắng ra, nơi này là Thánh Cảnh, là nơi ở của chín đại Chí tôn, không muốn người ngoài đưa những thứ đồ không nên đưa vào bên trong, sợ sẽ xảy ra chuyện không đáng có. Đến lúc đó, Phiêu Miểu các sẽ không cách nào ăn nói với chín đại Chí tôn.
Mặc dù hơi xấu hổ khi phải c ởi quần áo trước mặt bao nhiêu người, nhưng dù sao cũng không phải một người cởi, tất cả cùng cởi nên cũng không có gì.
“Nhanh đi, đừng lề mề nữa.” Người của Phiêu Miểu các nghiêm nghị quát. Mọi người không dám do dự, lập tức ào ào cởi thắt lưng, Ngưu Hữu Đạo cũng nằm trong số đó.
Đối với một đám đàn ông thì không sao, nhưng bên trong còn có một số phụ nữ tham gia rèn luyện, tình huống không khỏi trở nên khó xử đối với bọn họ.
Ví dụ như Trưởng lão Phù Hoa của Tây Hải Yêu Vương, cũng chính là đại tỷ kết bái của Ngưu Hữu Đạo. Dáng người xinh đẹp, tư thái uyển chuyển, bảo nàng làm sao có thể cởi sạch trước mặt bao người chứ?
Cởi sạch quần áo trước mặt một đám đàn ông, bảo phụ nữ bọn họ làm sao mà là được? Nhưng nếu không cởi, hậu quả sẽ không gánh nổi. Vô cùng do dự, có người mặt đỏ bừng, nhìn trái nhìn phải không biết làm như thế nào cho tiện, lại không dám tùy tiện nói lý với người của Phiêu Miểu các.
Đang âm thầm quan sát xung quanh, Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy hết mọi việc, đồng thời cũng âm thầm cảm thán độ dâm uy cường đại của Thánh Cảnh.
Cũng may Phiêu Miểu các không phải là người cái gì cũng không biết đạo lý, vẫn còn có chút nhân tính. Không đợi các cô gái lên tiếng, đã có thành viên nữ của Phiêu Miểu các gọi bọn họ ra ngoài, sắp xếp một chỗ khác để bọn họ thay quần áo.
Đàn ông mà cởi sạch trước mặt một người đàn ông khác cũng không tính là chuyện vinh quang gì. Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn lộ hàng quá lâu, tay chân lanh lẹ. Sau khi cởi ra hết, hắn nhanh chóng thay bộ quần áo màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Những người khác cũng không chậm hơn bao nhiêu. Động tác cởi và mặc cũng nhanh vô cùng.
Nhưng cảnh tượng này cũng quá hoành tráng đi. Biểu hiện của các thành viên Phiêu Miểu các hơi cổ quái, đoán chừng ngay cả bọn họ cũng khó mà gặp cảnh tượng này. Dù sau đây là lần đầu tiên bọn họ trải qua chuyện rèn luyện ở Thánh Cảnh.
Một thành viên giám sát hiện trường của Phiêu Miểu các lên tiếng la lớn: “Trâm cài tóc cũng phải đổi. Chư vị, ta cảnh cáo trước, nếu ai dám lén lút mang theo bất kỳ vật gì từ bên ngoài vào, một khi bị phát hiện, gi ết chết không tha.”
Người tham gia rèn luyện âm thầm run lên.
Không ai dám làm trái, bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo, tất cả đều thay trâm cài tóc của mình.
Ngay cả những yêu tu có khả năng biến hóa, trước khi qua cửa cũng phải phun ra hết đao kiếm giấu trong cơ thể ra ngoài.
Về sau, quần áo được thay ra đã được người của Phiêu Miểu các gom đi sạch sẽ.
Đến lúc này, tất cả thành viên tham gia rèn luyện, ngoại trừ cơ thể, trên người bọn họ không còn bất cứ vật gì mang từ bên ngoài vào. Mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, mọi người đều xuất phát từ một vạch, đối với bọn họ mà nói cũng được xem là công bằng.
Sau khi mọi người thay quần áo xong, chờ những cô gái quay trở lại, lúc này bọn họ mới phát hiện quần áo mà bọn họ mặc không phân biệt nam nữ. Ai cũng đều mặc cùng một bộ quần áo màu đỏ.