Mặc dù yêu cầu kĩ thuật với bánh xe của xe ngựa khá cao, nhưng xe ba gác để chở hàng hóa lại không giống với xe ngựa để chở người.
Kĩ thuật làm bánh xe để chở người phải chính xác đến từng li, nếu không thì người ngồi trên xe sẽ bị va đập đến chết. Bánh xe để chờ hàng hóa thì lại khác, không phải lo lắng đến vấn đề xóc nảy với tai nạn chết người, chỉ cần là người học làm bánh xe thì đều có thể làm được, chẳng phải chuyện gì to tát, Nam châu nhiều người lắm của, những thứ như hai cái bánh xe thêm một miếng gỗ, làm một chiếc xe ba gác để chở đồ trong thời gian dài như thế không thành vấn đề, chỉ sợ đám lừa để chở chúng không đủ.
Nhưng ba vị trưởng lão cao tuổi này lại không biết, bình thường làm gì có ai lại chú ý đến việc này, rất nhiều người dân bình thường cũng không hẳn sẽ chú ý đến, có một vài việc khó mà lừa được những nhân vật nhỏ ở dưới, nhưng người càng lên cao thì lại càng dễ bị lừa, đây chính là nguyên nhân khiến trước đây Tiết Khiếu vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
Thật ra cho dù có hiểu những thứ này thì ba người họ cũng không còn cách nào khác, việc cũng đã đành rồi, còn thế nào được nữa? Tình hình của nước Yến lúc này, còn ai dám ép Nam Châu làm phản nữa sao?
Ba người công lại cả đống tuổi, lại bị hắn nói đến mức ngẩn người.
Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nói linh tinh, ba người suýt nữa đã tin rồi.
Nhưng dù sao cũng chỉ là “suýt nữa” thôi, dù sao ba người cũng không ngu, huống hồ bọn họ đã biết có người muốn giở trò ở Nam châu.
Sùng Cổ vung bàn tay to lên: “Bớt giở trò với chúng ta đi, ba người chúng ta đến đây là để làm việc, không phải đến nghe người kể khổ.”
Làm, làm chứ, sao có thể không làm được! Ngưu Hữu Đạo trịnh trọng nói: “Làm ngay lập tức đây, bây giờ ta sẽ triệu tập thợ thủ công đến nghĩ cách giải quyết trong thời gian nhanh nhất, nếu không có sẵn củi khổ thì có phải cho người đi dỡ nhà dân chúng ra cũng phải làm xong, chiếc sự ở tiền tuyến quan trọng, ai dám làm trễ nải chứ? 我要他的脑袋!”
Thái độ kiên quyến đến nhường nào, hắn nói đến mức ba người không có lời nào đáp lại được, có tràn ngập lửa giận cũng không biết phải trút ra thế nào.
Trưởng lão Thiên Khuyết của Linh Hư phủ trầm giọng nói: “Bao lâu thì làm xong được?”
“Người đâu!” Ngưu Hữu Đạo sao có thể đưa ra thời gian chính xác được, hắn quay đầu lại quát lên, gọi Lôi Tông Khang ra đây, lạnh lùng nói: “Lập tức liên hệ với Vương gia, triệu tập toàn bộ thợ thủ công ở Nam Châu liên tục nhanh chóng chạy đến quan đạo vận chuyển lương thực, cố hết sức sửa chữa xe chở lương thực.”
“Vâng!” Lôi Tông Khang nhận lệnh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn về phía ba người, dò hỏi: “Ba vị trưởng lão, làm như vậy có vừa lòng ba vị chưa? Nếu như chưa hài lòng, ba vị trưởng lão cứ việc cho ý kiến, phía bên ta sẽ cố hết sức phối hợp đồng thời làm theo ngay lập tức, tuyệt đối không trì trệ.”
Ba người thì đưa ra được ý kiến quỷ gì? Toàn nói những lời thô thiển, ngoại trừ việc để thợ thủ công nhanh chóng đến xử lí ra thì còn cách nào tốt hơn nữa?
Những lời này của Ngưu Hữu Đạo, ba người cảm thấy câu nào cũng có vấn đề nhưng lại hoàn toàn không biết có vấn đề gì.
Côn Tử Nguyệt âm thầm chửi rủa, tu sĩ trong thiên hạ này vẫn còn quá ít, nếu không sao lại để mặc cho đám dân đen tầm thường này làm loạn!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại phát hiện không đúng, Ngưu Hữu Đạo cũng một trong những tu sĩ như bọn họ.
Thiên Khuyết: “Nói cách khác, số lương thực này phải chờ đến khi các ngươi sửa xe xong mới có thể kéo đi được?”
Ngưu Hữu Đạo: “Theo tình hình trước mắt thì cũng chỉ có thể như thế thôi, thật sự là việc này đột ngột quá, Nam châu cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị.”
Thiên Khuyết: “Chờ đến khi các ngươi sửa xong, chắc chiến tranh cũng đã kết thúc rồi?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt: “Sao có thể làm lỡ việc lớn được, thật ra ta có ý này, không biết ba vị trưởng lão có muốn nghe không?”
Sùng Cổ: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả!”
Ngưu Hữu Đạo cũng không tức giận: “Không nhất định phải đợi đến khi xe sửa xong, hay là thế này, những chiếc xe có sẵn vẫn có thể vận chuyển được lương thực thì vận chuyển số lương thực có thể mang đi trước đi, như vậy cũng không đến mức để các tướng sĩ của tiền phương chịu đói. Làm vậy còn có một cái hay nữa, lương thực ít đi thì tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn, không đến mức vì thế mà làm chiến sự bị trễ nải, ba vị trưởng lão thấy thế nào?”
Sùng Cổ: “Phần lương thực còn lại thì làm sao? Để lại cho ngươi hết à?”
Ngưu Hữu Đạo vội vàng xua tay: “Sao có thể thế được? Ba phái lớn của nước Yến vẫn luôn cảnh cáo mà, nếu như ta dám cắt xén thì ba phái lớn sẽ là người đầu tiên không tha cho ta. Ba vị trưởng lão cứ yên tâm, các vị cứ chuyển trước lương thực cho một thời gian đi đã, phần còn lại, sau khi chúng ta chỉnh sửa và sắp xếp xong rồi thì sẽ lập tức áp tải qua đó.
Chuyện áp tải này Nam châu chúng ta sẽ toàn quyền phụ trách, có chuyện gì thì cũng sẽ do Nam châu chịu trách nhiệm. Tình hình thật sự là vậy, chỉ cần Nam châu với các vị bàn giao rõ ràng, bẩm báo lên với triều đình, ba vị trưởng lão cũng không cần phải chịu trách nhiệm.”
Hắn vừa nói vậy, cuối cùng ba người cũng bình tĩnh lại được, đây cũng có thể coi là một giải pháp.
Sau khi quyết định mọi việc, ba người cũng không muốn lôi thôi với hắn nữa, không rảnh nên lập tức rời đi, đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Nhìn ba người đi rồi, chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trường Lưu đến gần Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, lát nữa ba phái lớn chèn ép thì sao đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tất nhiên là phải thành thật làm xe chở lương thực rồi, chẳng qua bây giờ phải nâng cao yêu cầu với việc chế tạo xe vận chuyển, có mất thời gian cũng phải làm cho tốt, không thể để xảy ra vấn đề như thế nữa, nếu không thì không thể nói lại với ba phái lớn.”
Nâng cao yêu cầu chế tạo xe vận chuyển lương thực? Ba vị chưởng môn nhìn nhau, hoàn toàn cạn lời, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của người này, nói cho cùng vẫn là không muốn giao số lương thực này đi, từ từ làm, khi nào làm xong thì không biết được, nếu như ba phái lớn gấp gáp thúc giục thì xe sẽ hỏng giữa đường, tóm lại chính là đừng có mong Nam châu giao số lương thực đó suông sẻ.
Cuối cùng ba vị chưởng môn cũng hiểu được, người này đã chắc chắn nước Yến không dám ép Nam châu làm phản ngay lúc này, nên không sợ hãi.
Nếu như thế thì cũng kệ vậy, việc ba người quan tâm không phải việc này mà là tình hình trước mắt của Nam châu.
Hạ Hoa lo lắng hỏi: “Đạo gia, chúng ta kéo cẳng họ như vậy có ổn không? Nếu như nước Yến thật sự sụp đổ, sợ rằng Nam châu cũng đừng mong sống tốt.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta làm như vậy chính là để bảo vệ mọi người, đừng nghĩ nhiều, ta tính cả rồi.”
Thấy hắn nói chắc nịch, lại xét thấy năng lực trước đây của hắn, ba người đều rộng lòng hơn nhiều, đã đến nước này rồi, đối mặt với tình hình thế này, ba phái cũng hoàn toàn bất lực, cũng chỉ có thể dựa vào hắn, họ đã hoàn toàn gửi gắm sự sống chết của mình lên người hắn…
Sau khi ba vị trưởng lão quay lại đội ngũ vận chuyển lương thực, họ dần dần phát hiện tình hình càng ngày càng không hợp lí, càng ngày càng phát hiện ra nhiều chiếc xe bị hỏng.
Đợi đến khi đội ngũ rời khỏi phạm vi Nam châu, căn bản số xe mà Nam châu chuẩn bị đã hoàn toàn bị phá hỏng rồi, chỉ còn chiếc xe chở lương thực vạn lượng mà Tiết Khiếu mang đến từ Định châu là vẫn chắc chắn.
Tình cảnh này khiến ba vị trưởng lão tức giận, trên đường đi không ngừng mắng chửi, “cẩu tặc” trở thành biệt danh của Ngưu Hữu Đạo.
Nói cách khác, lần này số lương thực mà nước Vệ đưa tới, đa phần đều để lại địa bàn Nam châu.