Ngọc Thương hít sâu một hơi: "Ta đích thân tới gặp hắn!"
Không lâu sau, mấy người cưỡi ngựa hộ tống một cỗ xe ngựa ra khỏi Phù Phương Viên, chạy thẳng tới Đồng Phương Viên, cũng chính là khách viện.
Khách viện được lấy tên Đồng Phương Viên bởi vì tên này có ý nghĩa là đối xử bình đẳng với khách.
Với danh tiếng của Ngọc Thương tiên sinh, sau khi chào hỏi, ông ta muốn vào Phù Phương Viên không có bất kỳ trở ngại nào. Ngựa và xe ngựa cùng đi vào.
Đồng Phương Viên có sai dịch đi trước một bước tới chào hỏi Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi thưởng cho sai dịch rồi đuổi gã đi, Ngưu Hữu Đạo cười với Quản Phương Nghi bên cạnh: "Ngươi xem đi, người ta không chờ nổi. Xem ra khả năng phán đoán của ta cũng không tệ lắm, còn để ta bắt được một con cá lớn đấy!"
Tuy nhiên Quản Phương Nghi lại thận trọng nói: "Đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận người ta cứng rắn đấy!"
Ngưu Hữu Đạo bật cười ha hả: "Ngươi đừng ra mặt, đi trông chừng tên đồ đệ kia của ta đi. Nếu Ngọc Thương làm bậy thì ngươi lập tức bắt con tin, ngược lại ta muốn xem ông ta có dám kinh động Bộ Tầm đến phân xử hay không."
Hắn nói xong nhưng không thấy Quản Phương Nghi đáp lại.
Ngưu Hữu Đạo không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quản Phương Nghi nhìn mình với vẻ mặt phức tạp. Hắn ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm chi?"
Quản Phương Nghi thở dài nói: "Tại sao ta cứ cảm thấy bây giờ ngươi chơi càng ngày càng lớn nhỉ? Ngươi không nhận thấy những ân ân oán oán này càng lún càng sâu ư?"
"Ta vẫn có thể quay đầu lại ư? Nói những lời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Ta đã chẳng thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. " Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, lại khẽ mỉm cười trêu chọc: "Nói đi cũng phải nói lại, chơi càng lớn thì càng kiếm được nhiều tiền, điều này không hợp ý ngươi sao?"
"Ta cảm thấy tiền càng nhiều thì ta càng sợ có mạng kiếm nhưng không có mạng tiêu!" Quản Phương Nghi buông lời khinh bỉ rồi xoay người rời đi.
Khách đã đến nhưng Ngưu Hữu Đạo không ra tiếp đón mà cứ ngồi trong đình nhóm lò đất nhỏ để pha trà.
Đám người Ngọc Thương tới cửa tiến vào không được mà không tiến vào cũng không xong.
Bất kể có ân oán gì, ngoài sáng dù gì ông ta cũng là danh sĩ, lễ tiết tối thiểu vẫn phải làm ra vẻ một chút cho thiên hạ nhìn.
"Ở đây, mời vào!" Ngưu Hữu Đạo trong đình hơi khựng lại, từ sau tán cây ló đầu ra, vẫy vẫy tay.
Lúc này Ngọc Thương mới dẫn vài người tiến vào, ông ta và Độc Cô Tĩnh đi vào đình.
Những người còn lại tản ra xung quanh, đã được dặn dò là có chuyện quan trọng cần bàn bạc ở nơi này, không được cho ai tới gần.
Ngọc Thương ngồi đối diện, nhìn Ngưu Hữu Đạo đang cầm một que sắt gẩy than, hừ lạnh nói: "Ngươi thật có nhã hứng!"
Ngưu Hữu Đạo bật cười: "Tại hạ vừa đun, nước vẫn chưa sôi, tiên sinh chờ một lát nhé!"
Ngọc Thương nhìn xung quanh: "Cháu của lão phu đâu?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đương nhiên là đao kề cổ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc!"
Ngọc Thương: "Đây là đạo làm thầy của ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo: "Tại hạ vốn gửi lòng nơi trăng tỏ, chỉ sợ trăng đã chiếu rạch nào. Tại hạ vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Ngồi xuống mới có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện được, thất lễ!"
Nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận đầu người và lá thư kia là do ai gửi tới. Gương mặt Ngọc Thương căng cứng: "Thả người ra, lão phu có thể không truy cứu những chuyện trước kia, coi như chưa từng xảy ra."
"Nói miệng không có bằng chứng."
"Ngươi muốn lấy cái gì đảm bảo đều có thể thương lượng."
"
"Những thứ có thể để tiên sinh thương lượng ta đã có đủ trong tay rồi, không cần những thứ khác để đảm bảo. Nếu tiên sinh thật sự có thành ý, vậy đồ đệ này để ta dẫn đi là xong."
"Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, quyết tuyệt như vậy cũng chẳng có lợi với ngươi đâu. Nếu ngươi thực sự chọc giận lão phu, ngươi biết thực lực của chúng ta rồi đấy, cho dù có ai chống lưng cho ngươi thì ngươi cũng đừng mong được sống yên ổn. Ta có thể khiến cho cấp dưới của ngươi từng người từng người một phải rơi đài."
"Ngọc Thương tiên sinh, tại hạ không nói đùa đâu! Tại hạ đã thoát thân, lại còn có thể trở về tìm tiên sinh, điều này chứng minh cho thành ý của tại hạ. Tại hạ là người thích kết bạn và thích bàn chuyện hợp tác. Nếu tiên sinh thật lòng thỏa hiệp không truy cứu thì chúng ta cũng không ngại biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Tại hạ không ngại nói thẳng là một Nam Châu không thỏa mãn được dã tâm của tại hạ, tại hạ cần nhiều sự trợ giúp hơn nữa. Tại hạ cảm thấy cực kỳ hứng thú với thực lực của Hiểu Nguyệt Các, đây chính là mục đích tại hạ trở lại tìm tiên sinh. Lẽ nào tiên sinh thực sự cho rằng tại hạ chỉ trở lại để nhận một đồ đệ thôi sao? Trong mắt tiên sinh tại hạ không đến mức hành động theo cảm tính như vậy đâu nhỉ? Sau khi biết thân phận của tiên sinh, dựa trên đủ loại hành động của tiên sinh trong quá khứ, dường như Hiểu Nguyệt Các không muốn núp trong bóng tối cả đời. Hiểu Nguyệt Các có hứng thú với thế lực Bác Châu, lẽ nào lại không có hứng thú với thế lực Nam Châu của tại hạ ư?"
Ánh mắt Ngọc Thương lóe lên, hừ lạnh nói: "Nam Châu trở thành của ngươi từ khi nào vậy? Ngươi trước hết vẫn nên nghĩ xem phải ứng phó với Thiên Ngọc Môn như thế nào đi."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Thiên Ngọc Môn không đáng nhắc đến, vài ngày nữa ta sẽ đá bọn họ ra khỏi Nam Châu."
Trong lòng Ngọc Thương cảm thấy kinh ngạc không thôi: "Ngươi đang nói đùa đấy à?"
Nước trà bên cạnh vừa sôi, Ngưu Hữu Đạo xách ấm, không nhanh không chậm rót hai chén trà, chẳng thèm quan tâm là đối phương có uống hay không hắn cũng đẩy một chén qua phía đối phương: "Loại chuyện này không cần giải thích, hiện tại tại hạ cũng không tiện nhiều lời, tiên sinh cứ chống mắt mà xem."
Hắn không nói thì Ngọc Thương cũng không nói lời vô ích: "Ngoài miệng ngươi nói chuyện hợp tác nhưng lại giam giữ người của ta, như vậy cũng tính là hợp tác ư?"
Ngưu Hữu Đạo thổi trà nóng: "Không giam giữ người thì chúng ta không thể ngồi cùng một chỗ, Ngọc Thương tiên sinh cũng sẽ không hạ thấp thân phận mà dong dài cùng ta. Bất kỳ việc gì cũng phải có cơ sở hợp tác."
"Đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu thôi, phải làm sao ngươi mới đồng ý thả người?"
"Tại hạ không định thả người. Người, ta nhất định phải dẫn đi!"
Ngọc Thương giận tím mặt, Độc Cô Tĩnh bên cạnh cũng nổi giận đùng đùng.
Ngưu Hữu Đạo lập tức xua tay, ý bảo hai người họ bình tĩnh đừng nóng nảy: "Đương nhiên tại hạ thật lòng muốn hợp tác."
Ngọc Thương nổi giận: "Ngươi giam giữ người của lão phu mà còn nói với lão phu là ngươi thật lòng à?"
Ngưu Hữu Đạo: "Tiên sinh nghĩ rằng tại hạ thích giam giữ người của tiên sinh ư? Hiểu Nguyệt Các các người chẳng phải thứ tốt đẹp gì, danh tiếng của các người ra sao các người còn không biết sao? Không bao lâu nữa chuyện tại hạ nhận đồ đệ sẽ ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, lợi hại trong đó không cần tại hạ nhắc nhở đâu nhỉ? Đây chính là cơ sở hợp tác! Nếu chỉ vì giết hắn thì tại hạ không cần trở lại đâu. Nếu bây giờ thả hắn ra thì các người sẽ không chịu để yên, giành lại con tin từ trong tay tại hạ. Vì vậy tại hạ hạ không thể thả người lúc này. Còn sau này ấy à, mọi người đã thật sự hợp tác với nhau, liên quan chặt chẽ với nhau, tiên sinh cảm thấy lúc ấy taại hạ còn phải giam giữ hắn không?"
Ngọc Thương cau mày im lặng, đột nhiên hỏi: "Bộ Tầm biết được bao nhiêu?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ông ta có thể biết được bao nhiêu còn phải xem tiên sinh sẵn lòng cho ông ta biết bao nhiêu. Nếu tiên sinh bằng lòng vạch trần sự việc thì tại hạ cũng không ý kiến."
...
Trong hoàng cung, Bộ Tầm đứng dưới mái hiên bên ngoài Ngự Thư phòng, Hạo Vân Đồ xử lý chuyện triều chính ở bên trong.
Bộ Phương tới, bước lên bậc thang, đi đến cạnh Bộ Tầm rồi hạ thấp giọng nói: "Ngọc Thương tới Đồng Phương Viện gặp Ngưu Hữu Đạo khoảng một canh giờ mới rời đi."