Tô, An hai người, nháy mắt, một người nhìn lên trờ, một người nhìn xuống đất.
Nhìn dáng vẻ hai người, sắc mặt Thương Vĩnh Trung có chút không vui, lão ta lại không ngốc, sao có thể không nhìn ra hai người lộ ra ý khinh thường đối với lão ta, không nhịn được trầm giọng nói: "Chẳng lẽ lời nói của bổn vương có thiếu sót?"
An Hiển Triệu nhấc tay dựng bản đồ vang lên soạt soạt nói: "Tống huynh đã nói là hội hợp với nhân mã nước Tống, Vương gia cho rằng nước Tống là đầu gỗ đứng yên không đọng hay so? Ngô Công Lĩnh ba trăm ngàn đại quân, nhân mã đều là kinh nghiệm sa trường lâu năm, Vương gia cảm thấy nhân mã các châu phủ tụ lại phải điều động bao nhiêu nhân mã mới có thể chịu được một trận? Biên cương tuy có trọng binh, nhưng là bố trí canh phòng trải dài biên cảnh nước Yến, một khi ba mươi vạn nhân mã Ngô Công Lĩnh đến nơi, chỉ cần tấn công một điểm, liền gỡ bỏ toàn bộ phòng tuyến, chẳng lẽ nhân mã trên dưới phòng tuyến có thể ngồi yên không để ý đến sao?"
Tô Khải Đồng buông tiếng thở dài: "Nhân mã trên dưới ngồi yên không để ý, phòng tuyên nhất định bị Ngô Công Lĩnh xuyên thủng, nếu chạy đến gấp rút, lực lượng phòng tuyến ở những nơi khác lập tức trở nên mỏng yếu, dưới hai tình huống đều tạo ra cơ hội vượt sông tuyệt hảo cho Tống quân!"
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Thương Vĩnh Trung biến đổi, cuối cùng tỉnh ngộ ra, dường như có chút luống cuống: "Không được, tuyệt đối không thể để lão ta được như ý, lập tức truyền lệnh toàn quân tăng tốc về phía trước, cần phải ngăn cản phản quân!"
Không hoảng hốt cũng không được, một khi để phản quân để phản quân được như ý, lão ta nghĩ cũng nghĩ ra được bản thân sẽ đối mặt với gì.
An Hiển Triệu: "Khoảng cách giữa hai bên đại quân ở đây, tốc độ cũng bày ra ở đây, không phải nói muốn đuổi theo thì có thể đuổi theo, nếu như Vương gia có thể đem lực lượng còn thừa lại của các châu phủ tụ họp lại, để nhân mã các châu phủ không tiếc vốn gốc liều chết chiến đấu, ngược lại còn có khả năng mau chóng ngăn lại, bằng không áp dụng quấy rối ngăn cản ba trăm ngàn nhân mã căn bản không có tác dụng."
"Ta lập tức báo lên triều đình đốc thúc!" Thương Vĩnh Trung ném lại lời nói liền chạy, một khắc cũng không dám chậm trễ.
"Hừ!" An Hiển Triệu nghiêng đầu nhổ bãi nước bọt: " Trò đùa gì vậy, nếu như thật sự nghe lão ta chỉ huy, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết."
Kỳ thực không cần Thương Triều Tông báo lên, theo chiều hướng thúc đẩy đại quân của Ngô Công Lĩnh càng ngày càng rõ ràng, thế lực khắp nơi lần lượt đoán ra ý đồ của Ngô Công Lĩnh.
Biến hoá thế cục tác động đến lợi ích của tất cả những người liên qua, tin tức hai nước Tề, Vệ đã lần lượt đến Yến Kinh trước một bước, hai nước nói rõ quan hệ kịch liệt với Yến đình, đồng thời cũng tạo áp lực với Yến đình, hi vọng Yến đình có thể thả Thương Triều Tông, cũng tiến hành trấn an, bảo Thương Triều Tông dẫn đầu nhân mã Nam Châu nhanh chóng tham dự.
Thương Kiến Hùng sao có thể dễ dàng thả Thương Triều Tông, ý chỉ là ý chỉ của Thương Kiến Hùng ông ta, bây giờ thay đổi, đánh vào mặt đau đến cỡ nào?
Nhưng thế cục thật sự khiến Thương Kiến Hùng khẩn trương, huy điịng tấy cả các lực lượng có thể huy động, thúc ép nhân mã châu phủ phương hướng phản quân chạy trốn không tiếc cái giá lớn để ngăn cản.
Dưới áp lực vội vã, thậm chí là lấy cái chết để uy hiếp, châu phủ phương hướng phản quân chạy trốn không ngừng ở con đường phía trước thiết lập chướng ngại, đào đường, chắn đường, làm gãy cầu, nghĩ hết biện pháp ngăn cản.
Kỹ thuật vặt vãnh này sao có thể ngăn nổi Ngô Công Lĩnh, chướng ngại giống vậy cũng bị Ngô Công Lĩnh để dành cho truy binh phía sau, ví dụ như sau khi dựng cầu đi qua, Ngô Công Lĩnh cũng phá cầu y như vậy, để bọn họ hưởng thụ một chút.
Châu phủ dọc đường lại tập kết trăm ngàn nhân mã ở đường đi nơi hiểm yếu phản quân phải qua bố trí chặn đánh, kết quả bị Ngô Công Lĩnh một lần công phá, không tiếp nhận đầu hàng chết, tàn sát hết! Khiến nhân mã châu phủ phía trước kinh hoảng khiếp sợ, các loại khó khăn xuất hiện, không ngừng cầu viện triều đình.
Ba phái lớn cũng khẩn trương, đầu tiên năm vị trưởng lão ba đa đại phái đã không chịu nổi áp lực, ép các nước chư hầu không tiếc giá phải trả tàn lực tăng tốc truy đuổi phản quân.
Các nước chư hầu năm lộ bị ép đến không còn cách nào khác, gần như là ngày đêm truy đuổi, tướng sĩ ít có thời gian nghỉ ngơi, mắt thấy ngược lại là cách phản quân càng ngày càng gần rồi.....
Trên sườn núi, trong đội ngũ phản quân đi qua, có một lộ nhân mã trở về, một đám người lập tức ở trên sườn núi nhìn ra xa, chính là đám người Ngô Công Lĩnh dưới sự bảo vệ của một nhóm tu sĩ.
"Truy binh sắp đến, đại tướng quân đột nhiên trở về là có ý gì?" Toàn Thái Phong hỏi một câu.
Ngô Công Lĩnh cười ha ha: "Truy binh có gì đáng sợ, ta muốn ngăn cản hắn ta, phất tay liền có thể giải quyết!"
Huệ Thanh Bình cũng ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa hừ lạnh một tiếng: "Nói khoác mà không biết ngượng!"
Ngô Công Lĩnh quay đầu lại nhìn: "Bình Bình, biết pháp thuật cũng không chỉ tu sĩ các người, pháp thuật ta biết thế nhưng là Thiên Địa Đại Pháp, không bằng chúng ta đánh cược như thế nào, nếu ta có thể thi pháp dễ dàng ngăn cản truy binh, ngươi liền gả cho ta thế nào?"
Có một số tên gọi kêu mãi kêu mãi cũng thành thói quen, Huệ Thanh Bình lạnh lùng nói: "Nếu là nói khoác thì như thế nào?"
Bạch! Ngô Công Lĩnh rút kiếm ra khỏi vỏ, gảy nhẹ mũi kiếm: "Nếu như đại pháp không linh nghiệm, nguyện tự mình dâng thủ cấp lên!"
Thấy lão ta thập phần phấn khích, trong lòng Huệ Thanh Bình cuối cùng có chút không chắc chắn, giả vờ khinh thường nói: "Ai muốn cái đầu chó của ngươi chứ?"
Ngô Công Lĩnh pha trò trêu chọc nói: "Chẳng lẽ sợ rồi không dám đánh cược?"
Cho dù là ai cũng có thể nghe ra đây là phép khích tướng, Huệ Thanh Bình cũng không ngoại lệ, nhưng mà chịu nhục với người này, kích động lẫn nhau "Chẳng lẽ sợ rồi", bà ta há có thể ở trước mặt mọi người ra vẻ mình sợ lão ta?
Huống chi, bà ta mới không tin tên chó chết miệng đầy lời nói xằng có thể có Thiên Địa Đại Pháp gì đó, quả quyết nói: "Được, cược, chỉ sợ ngươi lật lọng không dám tự sát!"
Ngô Công Lĩnh: "Vậy không ngại lặp lại một lần khoản đặt cược, nếu như ta thua cuộc, nguyện dâng thủ cấp của mình lên cho Huệ Thanh Bình, ngươi thì sao?"
Ánh mắt mọi người nhìn vù vù nhìn chằm chằm Huệ Thanh Bình, đến nỗi một tên đệ tử của Huệ Thanh Bình nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Huệ Thanh Bình xuống, tỏ ý sư không nên đánh cược.
Không kéo tay áo này còn đỡ, tay áo vừa kéo, Huệ Thanh Bình vốn có chút do dự sao có thể tỏ ra yếu kém, lúc này cắn răng nói: "Nếu như ngươi thật sự có thể thi triển ra Thiên Địa Đại Pháp ngăn cản truy binh, ta liền gả cho ngươi như thế nào?"
Các đại tu sĩ sáu phái hai mặt nhìn nhau, đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Huệ Thanh Bình.
Loại cảm giác này rất là quái lạ, mọi người đều cảm thấy Ngô Công Lĩnh không thể nào thi triển ra Thiên Địa Đại Pháp gì đó, không thể nào thắng, nhưng lại là lo lắng Huệ Thanh Bình sẽ thua.
Thật tế là, dọc đường đi này đối mặt với vây đuổi chặn đường của nước Yến, Ngô Công Lĩnh quả thực biểu hiện ra năng lực khá cao, nhìn như thô tục không thể tả, nhưng quả thực có bản lĩnh.
Ngô Công Lĩnh: " Ngươi lo lắng ta thất hứa, ta còn lo lắng ngươi nuốt lời, không ngại mời các vị ở đây làm chứng, các vị có đồng ý làm nhân chứng cho khoản cược của hai chúng ta không?"
Mọi người lại lần nữa ngơ ngác nhìn nhau, Toàn Thái Phong cười khan một tiếng: "Loại chuyện này, chúng ta làm chứng được không?"
Mấy vị trưởng lão khác cười có chút giảo hoạt, xem náo nhiệt không sợ phiền phức lớn.