Hắc Thạch lại giơ tay lên vỗ vào đầu vai y, đẩy y tới bên cái gương treo trên tường:
“Nhìn thử đi, tự nhìn dáng vẻ của bản thân ngươi đi!
Xuyên Dĩnh không muốn nhìn nhưng không dám không nghe theo, chậm rãi ngẩng đầu, kết quả chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng quay đầu sang một bên run giọng nói:
“Trưởng lão, thuốc của ta...
“Ngươi là nói cái này sao?
Hắc Thạch trở tay lấy ra một viên thuốc trong suốt màu hồng kèm theo một chút dịch trong suốt kẹp ở giữa hai ngón tay, quơ quơ.
Xuyên Dĩnh nhất thời sáng mắt lên không nhịn được vươn tay ra muốn cầm.
Hắc Thạch nhẹ nhàng quay người lại, tránh được, đi lùi ra.
Bắt hụt, Xuyên Dĩnh chậm rãi quay đầu nhìn, vẻ mặt là thần sắc xoắn xuýt.
Nhìn viên thuốc kẹp giữa hai ngón tay, Hắc Thạch cười ha hả nói:
“Bí thuật luyện “Chu Nhan đan” của Ma giáo thật đúng là đồ tốt, ngươi hiểu rất rõ, sau khi dùng nó sẽ có bao nhiêu nữ nhân thần hồn điên đảo vì ngươi, bao nhiên mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ ngươi, có bao nhiêu thiếu nữ chủ động cởi áo nới dây lưng cho ngươi, ngay cả các chủ của Băng Tuyết Các cũng không chống lại được mị lực của ngươi, nhân tài lại được cả nhan sắc, thực sự là hưởng hết phong lưu, lão phu cũng phải hâm mộ!
Quay đầu nhìn về phía y, nói giễu:
“Ngươi thử nhìn lại dáng vẻ giống quỷ của ngươi bây giờ đi, đợi sau khi dược lực hết hoàn toàn, ngươi sẽ có dáng vẻ xấu xí không chịu nổi, dù cho Tuyết Lạc Nhi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi chỉ e cũng sẽ bị ngươi dọa sợ, nàng còn có thể thích ngươi nữa sao?
Hầu kết Xuyên Dĩnh run lên:
“Trưởng lão, thuộc hạ vẫn chưa làm gì sai.
Sắc mặt của Hắc Thạch lạnh lùng:
“Phải không? Sao những chuyện ta bảo ngươi làm đến giờ sao còn chưa thấy có hiệu quả? Chẳng lẽ là lời của ta bọn họ còn chưa truyền đạt cho ngươi ư?
Xuyên Dĩnh vội đáp:
“Trưởng lão hiểu lầm rồi, việc này không phải chuyện đùa, thuộc hạ không thể mạo muội hành động, còn đang suy nghĩ biện pháp, bây giờ đã có dự định, chuẩn bị hành sự rồi.
Hắc Thạch nhướn mi nói:
“Phải không?
Xuyên Dĩnh:
“Trước mặt trưởng lão, không dám nói dối một câu.
Hắc Thạch cười như không cười:
“Nói như thế, chuyến này ta đi cũng không uổng công rồi! Cầm lấy đi!
Viên thuốc giữa ngón tay b ắn ra.
Xuyên Dĩnh hoảng sợ vội vàng vươn hai tay ra đón được, dường như không chút nghĩ ngợi lập tức nhét vào trong miệng của mình nuốt xuống, rất sợ người khác đoạt mất.
Hắc Thạch bấm tay đánh ra mấy luồng pháp lực giải trừ cấm chế trên người y.
Xuyên Dĩnh đứng tại chỗ nhắm hai mắt lại, thi pháp luyện hóa đan dược, k1ch thích dược lực.
Một màn thần kỳ dần dần xuất hiện trên mặt y, dần có hồng quang theo huyết mạch tuôn lên hai gò má, da trên mặt dường như được rót vào sức mạnh thần kỳ gì đó, màu da dần trắng trẻo giống như lòng trắng trứng, da thịt chảy xệ dần dần săn chắc...
“Nhìn xem, ngọn núi cao phía trước dường như bị cái gì đó bổ ra.
Ba con tọa kỵ phi cầm màu lông thuần trắng bay lượn ở trên bầu trời, mỗi con có một người ngồi ở trên, ngón tay của Vân Cơ chợt chỉ về phía dãy núi cao vút phía trước nói.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương cùng nhìn, ngọn núi cao lớn nguy nga, có thể nói đây là dãy núi cao nhất kể từ khi bọn họ đi vào giới thứ năm.
Khí tượng của dãy núi kia lồng lộng bất phàm, mây trôi lững lờ như ẩn hiện ánh sáng mờ bao phủ, ở giữa hơi có chỗ hổng.
Ban đầu hai người còn tưởng rằng là vết hổng tự nhiên, nhưng được Vân Cơ nhắc nhở, hai người nhìn kỹ một lần nữa, từ sơn mạch bị nứt ra mà phán đoán, dường như thật sự là bị cái gì đó bổ ra.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên ra hiệu, trong miệng Viên Cương vang lên tiếng ô ô, đồng thời chỉ huy ba con Tuyết Vũ phi cầm bay về phía đỉnh núi cao nhất.
Đến nơi hạ xuống đất, ba người nhìn quanh đỉnh núi bị cỏ dại dây leo bao trùm, đi bộ kiểm tra, phát hiện di chỉ kiến trúc hoang tàn, hư hại.
Có thể nhìn ra được, trên núi này vốn dĩ có một khu nhà vô cùng khoáng đạt.
Ba người không cảm thấy kỳ quái với chuyện này, bởi vì mấy ngày nay ở trong thế giới này kiểm tra xung quanh đã phát hiện ra có di chỉ từng có người ở, đều không ngoại lệ bị vũ lực làm tổn hại. Trước đó, khi di chỉ hoàn hảo dường như phát sinh trận tranh đấu vô cùng mãnh liệt.
Còn có một số chuyện rất kỳ quái, mặc dù phát hiện ra một vài di chỉ nhưng dường như cũng là kiến trúc chùa miếu của phật giáo, từ một vài hình vẽ điêu khắc trên di tích là có thể nhìn ra.
Chỉ có di tích chùa miếu nhưng không phát hiện ra bất kỳ di tích thành thị nào, các loại dấu hiệu đều thể hiện nơi đây dường như là thế giới của Phật tử, cũng không có dấu hiện thế tục nhân sinh tồn tại.
Chỉ có Phật tử, nhưng không có dấu hiệu của tín đồ thế tục tồn tại, chuyện này không khỏi có chút khó tin.
Cần biết rằng bất luận giáo phái gì cũng cần phải được tín đồ cung cấp, phụng dưỡng, làm sao có thể chỉ có hoa quả mà không có gốc rễ chứ?
Trước mắt thì bọn họ chưa phát hiện bất kỳ nhân loại nào trong thế giới này, thế giới này đã thành thế giới của chim muông thú vật, không có nhân loại quấy rối.
Di chỉ có quy mô to lớn trước mắt được dây mây bao trùm, từ một vài hoa văn điêu khắc đổ nát thì hiển nhiên đây cũng vẫn là một di tích Phật giáo.
Rào rào! Viên Cương đột nhiên dùng chân khêu mặt đất một cái dẫn tới Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ đang kiểm tra xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Hình như Viên Cương có phát hiện, ánh mắt nhìn về phía một chỗ hình vuông, bề ngoài dường như là con đường có cổng, đi thẳng tới.
Ngưu Hữu Đạo biết gã am hiểu việc căn cứ vào một ít manh mối tiến hành điều tra tìm kiếm loại trừ, chắc là đã phát hiện ra gì đó, nhìn Vân Cơ một cái, đi về hướng Viên Cương đang đi tới.
Viên Cương đi tới một chỗ thì dừng lại, kiểm tra xung quanh.
Ngưu Hữu Đạo đến gần hỏi:
“Làm sao vậy?
Viên Cương:
“Đạo gia, vị trí này chắc là phương vị đại môn của toàn bộ tòa kiến trúc này.
Gã nói vậy làm Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ, đã hiểu ý của gã.
Xoạch! Viên Cương rút đao sau lưng ra bắt đầu gạt cỏ tìm tòi.
Vân Cơ hoài nghi hỏi Ngưu Hữu Đạo:
“Tìm gì vậy?
Ngưu Hữu Đạo:
“Kiểm tra đã rồi nói.
Một hồi lâu sau, Viên Cương chợt khom lưng, rào rào, vạch trong đống phế tích ra một tấm biển lớn dài, sau đó quay đầu hô lên:
“Đạo gia, tìm được rồi.
Ngưu Hữu Đạo lắc mình tới bên cạnh gã, chỉ thấy gã vần một tấm biển có chữ viết ra, dường như rất nặng, tấm biển tuy bị bao trùm bể dâu nhưng vừa nhìn qua là biết chế tạo từ kim loại.
Vân Cơ ghé vào xem, rốt cuộc hiểu rõ Viên Cương đang tìm cái gì:
“Là một tấm biển, chỉ có nửa đoạn!
Ngưu Hữu Đạo thi pháp dẹp sạch bụi bẩn tấm biển, lập tức lộ ra hình dạng phía sau.
Vân Cơ cúi người tự tay đưa ngón tay chạm vào, nói:
“Là chế tạo từ thiên ngoại tử kim hiếm thấy, nửa tấm dài khoảng nửa trượng, cả một tấm biển không biết lớn thế nào, chùa miếu gì lại dùng tấm biển lớn như thế?
“Tự? (Chùa)
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm chữ viết trên bức hoành thì thầm một chữ, chỉ có thể nhìn được một chữ “Tự” rõ ràng, nửa chữ khác thì bị cắt ra rồi, không biết là chữ gì.
Vân Cơ sờ sờ mặt vỡ, hít một hơi khí lạnh:
“Đây là bị lợi khí hoặc là vật gì đó chém ra, thiên ngoại tử kim cứng rắn như thế mà mặt cắt lại gọn gàng như vậy, thực lực của người xuất thủ khó có thể tưởng được!
Đi xung quanh tìm kiếm, Viên Cương lại tha tới một tấm biển nặng nữa, nửa tấm biển khác bị gã tìm ra rồi, có phần tốn công tha qua đây.
Hai khúc của tấm biển bị cắt ra cuối cùng được ghép lại thành một, Ngưu Hữu Đạo thi pháp làm sạch bụi bẩn bên trên, rốt cục thấy rõ chữ ở phía sau, là một chữ “Âm” toàn bộ bức hoành tổng cộng có bốn chữ, tên là: Đại Lôi Âm Tự!
Sau khi thấy rõ bốn chữ này, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương trợn mắt há hốc mồm một lúc, sau đó nhìn nhau.