Hủy? Hai người đang ngồi trước bản đồ cùng nhau quay đầu sửng sốt. Bọn họ đã chuẩn bị xong việc nghênh đón, bây giờ lại không đến?
Thương Triều Tông cau mày: “Chẳng lẽ chúng ta làm không tốt, khiến Đạo gia không hài lòng?”
Lam Nhược Đình lắc đầu, đưa phong thư cho y.
“Dĩ giả loạn chân, che mắt thiên hạ?” Sau khi đọc qua phong thư, Thương Triều Tông hoài nghi hỏi: “Có ý gì vậy?”
Trong thư không nói rõ, Lam Nhược Đình lên tiếng: “Chuyện che mắt đã xong, nói rõ không liên quan đến chuyện kế tiếp. Nếu trước mắt phát sinh chuyện gì, cũng chỉ là chuyện Mao Lư sơn trang bị tập kích. Chắc chỉ có liên quan đến chuyện này mà thôi.”
Tình huống mà bọn họ biết cũng có hạn. Ngay cả chuyện Ngưu Hữu Đạo bị tập kích tại Kim châu bọn họ cũng không biết, làm sao mà phán đoán.
Mông Sơn Minh cầm phong thư trong tay, suy nghĩ nội dung trong bức thư, cũng không biết là có ý gì, liền giơ phong thư lên: “Trong thư Quận chúa đã nói rất rõ, Đạo gia đã bức Đại Thiền Sơn đồng ý hỗ trợ tiến đánh Định châu, Vương gia có thể yên tâm điều khiển binh lực. Về phần che mắt gì đó, đối với chúng ta mà nói là không quan trọng. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, những chuyện khác, Đạo gia tự có cân nhắc.”
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau. Đại Thiền Sơn bị Đạo gia bức bách phải đồng ý. Điều này nằm ngoài ý muốn của bọn họ.
Cuối cùng, Lam Nhược Đình lắc đầu cười khổ: “Đạo gia luôn có những thủ đoạn quỷ quyệt, lại hay thay đổi, càng lúc càng không thể lường được. Triều đình chọc giận Đạo gia, lần này Đạo gia đã quyết định phản kích, rõ ràng muốn cho triều đình nếm mùi. Đạo gia đã giúp chúng ta bình định mọi phiền phức trên con đường phía trước, tiếp theo cần phải làm như thế nào, làm sao đánh một cách hung ác như Đạo gia đã nói, hết thảy đều phải xem chúng ta.”
Mông Sơn Minh gật đầu, nhìn về phía tấm bản đồ: “Vương gia, đây là chuyện tốt đối với chúng ta. Đạo gia muốn xem khẩu vị của chúng ta, vậy thì chúng ta hãy buông tay mà đánh!”
.......
Trước khi trời sáng, không gian tràn ngập một màu đen, xung quanh khu rừng đều im ắng.
Trong đình viện không có Nguyệt điệp, Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm nhìn lên bầu trời đầy sao. Viên Cương từ trong bóng tối bước đến gần, thấp giọng nói: “Đã sắp xếp cho bọn họ bí mật rời đi, hết thảy đều thuận lợi.”
Bọn họ chính là người của Hiểu Nguyệt các. Đã bại lộ, tất cả không nên ở đây lâu, rất dễ bị người ta để mắt đến. Đây không phải là điều mà Hiểu Nguyệt các nhìn thấy.
Nhiều người như vậy không thích hợp rời đi vào ban ngày, chỉ có thể nhân lúc trời tối mà đi thôi.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu, xoay người bước vào phòng, tìm được người đàn ông áo bông đang ngồi uống rượu, cười nói: “Thật ra, ngươi có thể không đi. Chỗ này của ta có rượu ngon thức ăn ngon, không hề thua kém Yêu Ma Lĩnh của ngươi phải không?”
Người đàn ông áo bông nói: “Ngươi xem ta là đả thủ của ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, khoát tay nói: “Không dám, không dám, ta cảm thấy thân phận của ngươi đã bị bại lộ.”
Người đàn ông áo bông hơi im lặng: “Có phải đã rước lấy phiền phức cho ngươi không?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Nếu là trước đây, ta không có độ lượng như vậy. Nếu ta tìm ngươi, rất dễ bị cho ăn bể bụng, nhưng bây giờ thì khác. Ở đất Nam châu này, không phải ai muốn động ta cũng được. Đừng lo lắng, ta có thể ứng phó. Nếu không, ta cũng sẽ không tìm ngươi ra mặt.”
Người đàn ông áo bông tháo lớp ngụy trang trên mặt xuống, lộ ra diện mạo thật, hai tay xoa mặt, sau đó cởi áo khoác, chán ghét ném sang một bên, thuận tay cầm vò rượu lớn Ngưu Hữu Đạo đưa sang.
“Đi!” Nói xong, y đứng lên định bước ra ngoài.
“Không vội!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại, chắp tay hỏi: “Ngươi cũng đã gặp qua Quận chúa Thương Thục Thanh, không biết ngươi có cảm tưởng gì không?”
Người đàn ông áo bông không phải ai khác, chính là đệ tử bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông, Triệu Hùng Ca. Chỉ là, Triệu Hùng Ca trước mắt không còn lôi thôi lếch thếch, người ngợm đã được tắm rửa sạch sẽ, râu ria bờm xờm đã được cạo sạch, lộ ra gương mặt sáng sủa. Mặc dù gương mặt đã có vài nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy được nét suất khí khi còn trẻ.
“Cảm tưởng? Ta có thể có cảm tưởng gì chứ? Chỉ là một người quái lạ.” Triệu Hùng Ca đáp.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Theo ta được biết, vết bớt trên mặt nàng ấy cũng không phải do bẩm sinh, mà là Đông Quách Hạo Nhiên đã tạo ra khi nàng ấy còn nhỏ.” Triệu Hùng Ca cau mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Phụ nữ mà, với gương mặt như vậy, cả đời này xem như hủy. Mặc dù ta đã từng ở Thượng Thanh tông, nhưng ta chưa hề nghe đến thủ pháp tạo bớt này. Ngươi và Đông Quách Hạo Nhiên là huynh đệ, cái mà Đông Quách Hạo Nhiên biết, chắc ngươi cũng biết được ít nhiều?”
Triệu Hùng Ca im lặng: “Đây không phải thủ pháp của Thượng Thanh tông, mà là một loại bí thuật của Ma giáo, gọi là “Mặt quỷ”. Người biết thuật này không nhiều, là Đông Quách Hạo Nhiên yêu cầu ta dạy cho y. Haiz, cũng trách ta năm đó lắm miệng quá.”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt. Hắn vẫn luôn có cảm giác việc này rất lạ: “Nếu là ngươi dạy, chắc hẳn ngươi sẽ có biện pháp hóa giải. Phụ nữ với gương mặt như thế, chắc chắn sẽ rất thiệt thòi. Cần chi phải làm lỡ chung thân của nàng ấy, xin hãy giơ cao đánh khẽ.” Triệu Hùng Ca lắc đầu: “Có lẽ ta có biện pháp để giải, nhưng ta không dám khẳng định đằng sau “Mặt quỷ” này sẽ là cái gì. Cho nên ta không thể giải.”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên hỏi: “Có ý gì?”
Triệu Hùng Ca đáp: “Nguyện ý gieo Mặt quỷ xuống mặt con gái của mình, đây chính là lựa chọn của Ninh vương Thương Kiến Bá. Đông Quách Hạo Nhiên không có khả năng tự tiện làm chủ. Cho nên, khi nào hóa giải là chuyện của người ta, ta không dám làm chủ. Nhiều khi tốt quá lại là chuyện xấu.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Ngưu Hữu Đạo hoài nghi hỏi.
“Ta cũng chỉ suy đoán thôi.” Triệu Hùng Ca dường như không muốn nói nhiều về việc này, ôm bình rượu nhanh chân bước ra ngoài.
Một con phi cầm bay lên không, Viên Cương đích thân điều khiển đưa tiễn. Tiễn người bằng con đường này, chính là không muốn để người ngoài phát hiện. Người này cũng dễ tính, chỉ cần mang theo một vò rượu, cũng không yêu cầu bất cứ thù lao gì.
Lúc y đến cũng rất nhanh. Ngưu Hữu Đạo chỉ cần nói một câu ta gặp nguy hiểm, y đã lập tức đến ngay.
Hai người từ đầu đến cuối không hề nhắc đến chuyện thù lao hay điều kiện. Có một số việc không cần phải trả thù lao hoặc đưa ra điều kiện nào cả. Hai bên chỉ cần hiểu rõ mình nên làm thế nào là được, không cần nhiều lời.
Ngưu Hữu Đạo đứng trong đình viện đưa mắt nhìn theo, trong lòng xuất hiện vô số câu hỏi. Trong lúc hắn đang suy nghĩ lời nói của Triệu Hùng Ca vừa rồi là có ý gì, Quản Phương Nghi bước đến, thấp giọng hỏi: “Khách quý đi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng.
Quản Phương Nghi lại nói: “Ta nghe nói Thượng Thanh tông có một môn tuyệt học, tên là Thanh Vân Kiếm quyết?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn bà ta, biết bà ta muốn hỏi gì: “Sau đời thứ ba kể từ lúc tổ sư khai sơn Thượng Thanh tông, không ai có thể tu thành. Muốn luyện được tuyệt học này, điều đầu tiên chính là tu vi phải đạt đến cảnh giới nhất định, sau đó là thiên phú tu luyện, chứ không phải ai cũng có thể luyện thành. Nếu không, Thượng Thanh tông cũng không xuống dốc đến mức này. Mấy trăm năm qua, y là người đầu tiên luyện được tuyệt chiêu này của Thượng Thanh tông.”
Ánh mắt Quản Phương Nghi sáng lên: “Triệu Hùng Ca?” Ngưu Hữu Đạo cũng không phủ nhận.
Quản Phương Nghi cảm thán không thôi, lắc đầu nói: “Ta đang cảm thấy kỳ lạ, không biết chuyện gì đã xảy ra với Thượng Thanh tông. Một là ngươi, một là y, người có bản lĩnh đều bị đuổi ra khỏi sư môn. Bây giờ, bọn họ lại phải nhờ hai người đã bị trục xuất lén lút giúp đỡ sau lưng. Nếu không nhờ hai người, Thượng Thanh tông đã sớm sụp đổ. Ta cảm thấy khổ thay cho Thượng Thanh tông.”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Thượng Thanh tông sống hay chết không liên quan đến ta.”