Sau đó ông ta móc đống kim phiếu trong áo ra, sau khi kiểm tra qua một lần, trong bụng ông ta như nở hoa, dáng vẻ đạo mạo thanh cao đã không còn.
“Phu nhân, thiếu gia có chút không ổn.”
Hải Như Nguyệt và Lê Vô Hoa đang đi dạo trong vườn hoa, chợt có người hầu đến cấp báo.
Hai người giật mình, vội vàng chạy đến chỗ Tiêu Thiên Chấn. Vừa bước vào phòng, đã thấy đám người Chu Thuận đang vây quanh giường, tay chân luống cuống.
Hai người gạt đám người hầu sang một bên, chỉ thấy Tiêu Thiên Chấn không ngừng đạp hai chân, hai tay cũng không ngừng giật quần áo trước ngực, liên tiếp r3n rỉ: “Nóng…nóng quá…” Thấy Hải Như Nguyệt, y khó chịu kêu lên: “Nương, con nóng quá.”
Lê Vô Hoa vội vàng cầm tay của y kiểm tra, một lát sau liền chậm rãi buông ra.
Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Thế nào?”
Lê Vô Hoa lắc đầu: “Bên trong cơ thể không có triệu chứng trúng độc, là do dược hiệu phát huy.”
Hải Như Nguyệt có chút yên tâm: “Nhưng nó như vậy…”
Lê Vô Hoa chỉ vào chậu than trong phòng: “Mấy thứ này đừng dùng nữa, mau cất hết đi, mở cửa sổ ra để thông khí. Bây giờ, tiểu Thứ Sử cũng không cần mặc mấy bộ quần áo dày nữa. Nóng quá, cơ thể của cậu ấy sẽ không chịu nổi.”
Dựa theo phân phó của ông, bọn người hầu nhanh chóng làm theo, cất chậu than, mở cửa sổ, cởi bớt quần áo trên người Tiêu Thiên Chấn.
Nhưng khi cởi chỉ còn một chiếc áo mỏng, Tiêu Thiên Chấn vẫn còn kêu nóng.
“Nó không sao chứ?” Hải Như Nguyệt không khỏi lo lắng.
Lê Vô Hoa bắt mạch cho Tiêu Thiên Chấn, chăm chú quan sát một hồi, phát hiện những lỗ chân lông đã đóng rất lâu trên người Tiêu Thiên Chấn đang mở ra, tỏa ra nhiệt khí.
Lê Vô Hoa bỏ tay ra, nói: “Không có chuyện gì đâu. Bây giờ là lúc dược hiệu đang bộc phát rất mạnh trong bụng của nó. Nhìn tình huống, chỉ cần cậu ấy chịu được qua đêm nay, hẳn mọi việc sẽ ổn hơn.”
Hải Như Nguyệt vẫn không yên lòng, lại cho người đi mời vị Minh tiên sinh kia đến. Sau khi Minh tiên sinh kiểm tra cho Tiêu Thiên Chấn xong, giải thích cũng không khác gì Lê Vô Hoa, dặn người hầu cứ cách một khoảng thời gian lại cho Tiêu Thiên Chấn uống nước, còn lại thì cũng không có vấn đề gì.
Hai người đều nói không có việc gì, khiến Hải Như Nguyệt yên tâm không ít.
Sau khi Minh tiên sinh rời đi, Hải Như Nguyệt lại hỏi Lê Vô Hoa: “Thuốc của ông ta có tác dụng thật sự hay không?”
Lê Vô Hoa không dám xác nhận: “Bây giờ còn chưa nói chính xác được, còn phải xem tình hình rồi nói sau. Người còn có công vụ cần xử lý, cũng không nên quá chú tâm vào việc này. Người cần làm việc gì thì đi làm đi, để ta phái đệ tử trong môn ở lại chú ý tình huống của cậu ấy.”
Nửa đêm, Lê Vô Hoa lại đến. Sau khi kiểm tra cho Tiêu Thiên Chấn xong, Lê Vô Hoa kinh ngạc phát hiện, luồng khí lạnh trong kinh mạch của Tiêu Thiên Chấn dường như đã biến mất, mơ hồ còn có dấu hiệu sinh cơ.
“Vị Minh tiên sinh kia có đến kiểm tra qua chưa?” Buông mạch Tiêu Thiên Chấn ra, Lê Vô Hoa hỏi một tiếng.
Đệ tử vẫn luôn canh giữ bên cạnh đáp: “Thưa, vẫn không thấy.”
Lê Vô Hoa nói thầm trong lòng. Lòng tin của ông ta đúng là đủ lớn. Kê thuốc xong thì mặc kệ. Ông ta có lòng tin với thuốc của mình hay là với y thuật của mình?
Như ông ta đã dự đoán, sáng hôm sau, nhiệt độ trên người Tiêu Thiên Chấn đã khôi phục lại bình thường. Tiêu Thiên Chấn đã rất yếu rốt cuộc đã ngủ mê.
Giữa buổi sáng, Minh tiên sinh có đến một chuyến. Sau khi kiểm tra cho Tiêu Thiên Chấn xong, Hải Như Nguyệt ở một bên hỏi: “Minh tiên sinh, thế nào rồi?”
Minh tiên sinh nói: “Sức khỏe của y đang rất yếu, cứ để y ngủ. Khi nào y tỉnh lại thì gọi ta, ta lại cho y uống thuốc thêm lần nữa.”
“Được.” Hải Như Nguyệt liên tục gật đầu.
Đợi Minh tiên sinh đi xong, Lê Vô Hoa lại tiến lên kiểm tra cho Tiêu Thiên Chấn lần nữa. Sau khi kiểm tra xong, ông im lặng bước ra khỏi cửa.
Hải Như Nguyệt đi theo ra ngoài: “Trưởng lão, như thế nào rồi?”
Lê Vô Hoa đứng chắp tay dưới mái hiên, nhìn lên trời, trầm ngâm một chút rồi nói: “Y thuật người này quả nhiên bất phàm. Tất cả danh y khắp thiên hạ đều thúc thủ trước căn bệnh này, nhưng ông ta lại chữa dễ như trở bàn tay, chẳng khác nào diệu thủ hồi xuân, cũng có khi ông ta là đệ tử Quỷ Y thật.”
“Thật sao?” Hai mắt Hải Như Nguyệt sáng lên.
Lê Vô Hoa khẽ gật đầu.
Từ lúc nửa đêm, Tiêu Thiên Chấn ngủ một giấc đến chiều hôm sau mới tỉnh, mọi người lập tức mời Minh tiên sinh đến.
Ông ta mở cái hòm, lấy ra mấy cái chai lọ, sau đó pha một bát chất lỏng đen sì.
Tiêu Thiên Chấn vừa nghe mùi lạ liền không muốn uống. Sau khi nếm thử một miếng, y buồn nôn, vội vã quay mặt sang chỗ khác.
Hải Như Nguyệt khiển trách: “Thuốc đắng dã tật, thuốc có khó uống đến cỡ nào con cũng phải uống. Uống đi.”
Đối với bà mà nói, hy vọng đang ở trước mắt. Cho dù vị Minh tiên sinh bảo con trai bà ăn cứt, bà cũng không chút do dự mà làm theo.
Tiêu Thiên Chấn cũng không biết y đã bằng cách nào uống hết chén thuốc. Mấy lần muốn ói nhưng đều được tu sĩ bên cạnh thi pháp áp chế xuống.
Chạng vạng tối hôm sau, Minh tiên sinh lại điều chế một bát chất lỏng màu huyết hồng.
Lần này màu sắc nhìn không thuận mắt nhưng lại dễ uống vì nó ngọt. Tiêu Thiên Chấn uống một hơi cạn sạch.
Sau khi tận mắt nhìn thấy y uống xong, Minh tiên sinh thu dọn cái hòm, sau đó đeo lên lưng, nói với Hải Như Nguyệt: “Cũng đã đến lúc ta phải đi rồi.”
“Cái này…” Hải Như Nguyệt chỉ con trai của mình, có vẻ như muốn hỏi, vậy là tốt rồi sao?
Minh tiên sinh nói: “Bệnh căn đã trừ, sẽ không còn gì đáng ngại. Nhưng mấy năm qua xương cốt của y phát triển không bình thường, mặc dù bệnh căn không còn, nhưng cơ thể vẫn còn rất suy yếu, nửa năm tới chú ý điều dưỡng. Ta thấy bên cạnh bà có không ít tu sĩ. Ta nghĩ ta không cần phải nói thêm cái gì, bọn họ tất nhiên biết nên xử lý như thế nào.”
Hải Như Nguyệt nói: “Trời cũng đã tối rồi, tiên sinh cần chi vội vã đi như vậy. Có gì ngài nghỉ lại thêm một đêm, ngày mai hãy nói.”
Dù sao mười vạn kim tệ cũng không phải con số nhỏ. Bà vẫn muốn giữ đối phương ở lại quan sát bệnh tình con trai nhiều hơn một chút.
Minh tiên sinh lắc đầu: “Ta đã ở đây khá lâu rồi, ta còn có việc.” Ông ta nói xong liền nghênh ngang rời đi, không coi ai ra gì.
Từ trên xuống dưới, bao gồm Lê Vô Hoa, quả thật không ai dám ép ông ta ở lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu ông ta thật sự là đệ tử của Quỷ Y, đừng nói Lê Vô Hoa ông không thể chạm vào, ngay cả Vạn Động Thiên Phủ cũng trêu chọc không nổi.
Nào có chuyện trùng hợp gặp được đệ tử Quỷ Y như vậy? Ngay từ đầu, Lê Vô Hoa đã không tin. Bây giờ ông ta không thể không tin. Chính mắt ông ta đã nhìn thấy hiệu quả trị liệu của Thiên Âm Tổn Mạch, đây không phải nói giả mạo là làm được.
Bây giờ vị Minh tiên sinh này xuất hiện, ngay cả Lê Vô Hoa ông cũng không khỏi cung kính vài phần.
Cũng không còn cách nào, Hải Như Nguyệt muốn đích thân tiễn ông ta ra khỏi thành, nhưng vị Minh tiên sinh muốn khiêm tốn, không muốn để người khác chú ý liền từ chối.
Hải Như Nguyệt đành phải để cho quản gia Chu Thuận đưa tiễn.
Thấy ông ta đã rời đi, Hải Như Nguyệt lo lắng hỏi Lê Vô Hoa: “Ông ta chắc không lừa dối chứ?”
Lê Vô Hoa lắc đầu: “Không biết nữa. Bệnh căn Thiên Âm Tổn Mạch nhìn thì giống như trừ tận gốc, hai ba ngày rồi cũng không tái phát. Đây là điều mà không phải người nào cũng có thể làm được. Cho đến bây giờ, chúng ta cũng chưa nhìn thấy một ai có thể ngăn chặn căn bệnh cho tiểu Thứ Sử được nửa canh giờ, huống chi là hai ba ngày trời. Kinh mạch của tiểu Thứ Sử cũng đã khôi phục lại sức sống, điều này không giả. Mà có thể làm được nó, cho dù là giả, cũng phải là người có y thuật bất phàm.”