Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Ngươi tự mình đi đến phủ thành một chuyến nữa, đưa chúng cho Mông soái, chú ý giữ bí mật, nhắc nhở Vương gia đừng nói cho người ngoài biết.”
Lúc này Quản Phương Nghi oán trách: “Ngươi luôn miệng nói lão nương là mỹ nhân số một thiên hạ, nói miệng còn hay hơn cả hát, trên thực tế thì lại sai bảo lão nương như người chạy việc.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cũng không phải là người chỉ biết xinh đẹp mà không có não, người có khả năng thì phải làm nhiều thôi. Ngoài ra, năm tờ kim phiếu này đưa ba tờ cho Vương gia.”
Quản Phương Nghi lập tức không vui: “Ba tờ? Tiền của ta, sao ta phải làm vậy? Không phải ngươi cho ông ta nhiều lương thực như vậy rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vương gia sẽ có lúc phải dùng đến một số tiền lớn sớm thôi, có ba trăm vạn kim tệ trong tay, mới có thể giải quyết rắc rối cho ông ta, cũng có thể giúp cho sự việc thuận lợi hơn nhiều.”
Quản Phương Nghi nghe được ý có biến lớn trong những lời này, bà ta lập tức chỉ có thể than thở, sau đó nhanh chóng rời đi…
Khi Mông Sơn Minh đến thì đã là ban đêm, ông trực tiếp đáp xuống trong việc của Ngưu Hữu Đạo.
Khi ông xuất phát từ phủ thành Nam châu cũng giữ bí mật, trước tiên dùng xe ngựa lặng lẽ đưa Mông Sơn Minh ra khỏi thành, sau đó mới mang đi từ ngoại thành.
Ngưu Hữu Đạo chờ đợi đã lâu tiền lên chào hỏi khách sáo: “Để Mông soái phải bôn ba qua lại, thật sự có lỗi quá.”
Nam châu lúc này, với hắn mà nói, Mông Sơn Minh là sự tồn tại mang tính chiến lược, đáng để hắn phải thành tâm tôn kính lễ phép.
Mông Sơn Minh vội khiêm tốn nói: “Đạo gia nói vậy, khiến lão phu xấu hổ quá.”
Bọn họ cũng không khách sáo nhiều lời nữa, Ngưu Hữu Đạo mời ông vào trong phòng mình, lại ra ý bảo Quản Phương Nghi đẩy xe rót một chén trà cho Mông Sơn Minh.
Ngưu Hữu Đạo ngồi đối diện với Mông Sơn Minh cách một cái bàn, lên tiếng hỏi: “Số lương thực đó, bên Vương gia đã thu gom xong chưa?”
Bọn họ phá xe chở lương thực dọc đường đi, tất nhiên lương thực cũng rơi dọc đường đi, cần thu gom lại.
“Chuyện lương thực là chuyện quan trọng, không có sai sót gì, đã thu gom xong cả rồi.” Mông Sơn Minh xác nhận một câu khiến hắn yên tâm, ông tiện đà hỏi lại: “Có phải Đạo gia không định trả lương thực lại cho triều đình không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nói: “Chúng ta cũng không phải phản quân, cũng là một phần của triều đình, ở trong tay chúng ta vẫn tốt hơn rơi vào tay người ngoài.”
Mông Sơn Minh cười khổ: “Phía ba phái lớn có thể bỏ qua dễ dàng sao?”
“Ít nhất thì hiện tại bọn chúng không dám làm gì ta, chỉ cần sau chuyện này chứng minh được là chúng ta đúng, khi gặp lại cười một cái xóa tan thù hận, lúc đó chuyện sẽ qua.” Ngưu Hữu Đạo cũng nói một câu trấn an ông ta, sau đó nói đến vấn đề chính: “Ngày hôm nay, người của Hàn, Tống đến đây tìm ta.”
Vẻ mặt của Mông Sơn Minh đông lại, dò hỏi: “Khuyên Đạo gia khởi binh sao?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu cười.
Mông Sơn Minh căng thẳng: “Ý của Đạo gia thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không giấu ông, kể lại chi tiết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện với hai người Toàn, Huệ cho ông biết.
Mông Sơn Minh nghe đến mức khuôn mặt căng ra: “Chẳng lẽ Đạo gia thật sự định để Nam châu tạo phản?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Vương gia là hoàng tộc Đại Yến, Mông soái là thần tử, là cánh tay của Đại Yến, làm gì có chuyện tự mình lại làm phản mình chứ, ta đồng ý bọn họ chỉ là kế tạm thời mà thôi, mục đích chính là khiến phản quân phải ép bức triều đình… Không để cho triều đình bó tay hết cách, thì sao có thể đến cầu ta đợi được, sao có thể để Vương gia danh chính ngôn thuận hạ lệnh đại quân dẹp phản quân?”
Mông Minh Sơn hơi hơi đăm chiêu vuốt vuốt cằm, ông bỗng cau mày lắc đầu: “Sợ rằng triều đình sẽ không nhả dễ dàng vậy đây, một khi thế cục nguy cấp, hẳn là ba phái lớn sẽ không từ mọi việc tụ tập lực lượng của các chư hầu bao vây tiêu diệt, không đến mức bó tay hết cách, không thể đưa quyền lớn như bình đình phản quân cho chúng ta được. Nhưng mà, cho dù tập hợi lực lượng của các chư hầu, nhưng ai ai cũng có ý đồ riêng, bị ai chỉ huy cũng đều lo lắng mình sẽ bị hại, trận này rất khó đánh, cuối cùng vẫn tổn hại đến thực lực của nước Yến, đến nước kia rồi, thực lực bị tổn hại rất nhiều, chúng ta lại có được quyền chỉ huy một đám tàn binh bại tướng kia… Haiz!” Ông cũng chỉ có thể thở hài một hơi.
Ngưu Hữu Đạo nắm tay, dùng ngón trỏ gõ mặt bàn: “Mông soái nói có lí, cho nên chúng ta không thể cho các chư hầu cơ hội làm hại lẫn nhau được, đây cũng là mục đích mà ta mời Mông soái đến đây.”
“Ồ!” Ánh mắt Mông Sơn Minh lóe lên: “Ta xin nghe cao kiến của Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo: “Viện quân ở năm vùng, Thứ sử Cung châu Từ Cảnh Nguyệt, Thứ sử Đồ châu An Hiển Triệu, Thứ sử Hạo châu Tô Khải Đồng, Thứ sử Phục châu Tân Mậu, Thứ sử Trường châu Trương Hổ, năm người này đều là thuộc hạ cũ của Mông soái. Ngưu mỗ muốn nhờ Mông soái viết năm phong thư, ta sẽ mau chóng cho người đưa đến chỗ năm người bọn họ."
Mông Sơn Minh nghi hoặc nói: “Đạo gia muốn bảo ta khuyên bọn họ đồng tâm hiệp lực sao? Bây giờ tay chân của bọn họ cũng bị trộn lẫn rất nhiều, chỉ sợ bản thân bọn họ cũng không sự quyết được, ta có viết thư hẳn cũng không có tác dụng gì.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Vậy thì còn phải xem Mông soái viết cái gì?”
Mông Sơn Minh thắc mắc: “Đạo gia muốn ta viết gì?”
Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hiện lên vẻ gian trá: “Mông soái viết vào trong thư, rằng tình nguyện dẫn nhân mã Nam châu xuất hiện, sẵn sàng bình định phản quân vì Đại Yến bằng bất cứ giá nào, viết rõ những ý này là đủ rồi.”
Mông Sơn Minh vẫn hơi lờ mờ: “Như vậy có tác dụng sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mông soái nói thuộc hạ của bọn họ bị trà trộn rất nhiều, nói cho cùng thì vẫn là những trưởng lão của ba phái lớn muốn giữ vững lực lượng trong tay mình. Năm người bọn họ nhận được thư này, chắc chắn sẽ khiến những thuộc hạ kia biết được. Mông soái nghĩ thử xem, các thuộc hạ của bọn họ đang đau khổ vì không thể làm gì, nếu như Nam châu đồng ý bình loạn bằng mọi giá, sợ là sẽ vui không chịu nổi, có người tình nguyện chết thay để dẹp thế cục hỗn loạn, còn cần phải trông chờ bọn họ tự hi sinh sao? Tất nhiên là tránh chiến tranh, để nhân mã của triều đình bại rồi lại bại!”
Mông Sơn Minh hiểu rồi, ông từ từ nói: “Chư hầu liên tiếp tháo chạy, phản quân tàn sát vô độ, triều đình không thể không trao quyền lực cho Nam châu, Đạo gia quả nhiên thủ đoạn cao minh, chỉ là… phản quân nhanh chóng bành trướng, chiến hỏa lan sang khắp nơi, không biết có bao nhiêu bách tính phải cửa nát nhà tan.”
Đạo lí thì Ngưu Hữu Đạo cũng hiểu, thúc giục phản quên mở rộng khu vực chiến đấu, nói cho cùng, người gặp nạn nhiều nhất vẫn là dân chúng bình thường.
“Mông soái, thời cục đã như vậy rồi, có một số việc chúng ta không thể tránh né, nếu như chúng ta không đi tranh đoạt quyền chủ động, quyền chủ động rơi vào trong tay đám người đó, bọn họ sẽ mãi mãi không thay đổi, đêm dài đau khổ của bách tính sẽ không đợi được lúc trời sáng, nếu như chúng ta có lòng, những chuyện mà chúng ta làm đều có giá trị.
Giọng điệu Ngưu Hữu Đạo thâm trầm, hắn biết nếu như bản thân đưa ra quyết định này thì sẽ hại chết không biết bao nhiêu người, hắn chậm rãi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
“Mặc dù ta không hiểu được chuyện hành quân đánh giặc, nhưng mà có vài đạo lí cơ bản ta vẫn biết được. Giựt dây phản quân mở rộng cuộc chiến, phản quân đánh lâu sẽ mệt mỏi, sau khi cuộc chiến mở rộng, binh lực hẳn sẽ phải khuếch tán ra, đầu đuôi khó có thể nhìn thấy nhau, khiến cho chư hầu không thể đồng lòng mà thất bại. Có thể gia tăng xu thế làm việc của phản công nhanh lên, buộc bọn họ thành nỏ mạnh hết đà, lúc này nếu như có ngoại lực tác động vào, dây cung ắt sẽ đứt!”
“Tuy lúc này chư hầu đã bại rồi, nhân mã các nơi lại đã vào vị trí xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ đến, chỉ đợi Mông soái lên tiếng ra lệnh! Đến lúc này rồi, thế cục càng xấu sẽ càng có lợi cho chúng ta. Triều đình không có năng lực, thần dân trên dưới Đại Yến thất vọng! Chư hầu không có năng lực, thần dân trên dưới Đại Yến cũng thất vọng! Thiên hạ này còn người nào có thể cứu được Đại Yến? Lúc này, con của Ninh Vương vung tay hô hào, ra lệnh chư hầu, đại quân Nam châu như sói như hổ xông lên, trong dẹp phản loạn, ngoài dọa cường địch, ngăn chặn sóng dữ, cứu Đại Yên đang dầu sôi lửa bỏng, lòng người sẽ thế nào?”