“Ngươi đi theo ta.” Cung Lâm Sách nói với Ngưu Hữu Đạo, sau đó bước sang một bên.
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt, giơ ngón giữa với Nghiêm Lập, sau đó mới theo Cung Lâm Sách rời đi.
Ở đây, ngoại trừ Viên Cương, không ai biết hàm nghĩa của ngón giữa đó là gì. Nghiêm Lập có nhìn cũng không hiểu, nhưng ông ta đoán chắc nó cũng chẳng có ý gì tốt. Đã như vậy mà còn có thể chúc phúc hay sao? Tuy nhiên, ông ta lại không tìm được cái để đáp trả.
Dưới gốc cây đại thụ, xung quanh không có những người khác, Cung Lâm Sách hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi định làm lớn chuyện này?”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của ông ta. Trước mặt mọi người dẫn hắn sang một bên bàn chuyện, chính là muốn hai bên lộ ra át chủ bài, thể hiện sự sâu cạn của cả hai. Có thể giải quyết được hay không chỉ bằng một câu nói.
Hắn nói thẳng: ‘Chưởng môn, từ lúc Mao Lư biệt viện đến Tử Kim động đến nay, chúng ta vẫn luôn giữ quy củ. Lần này là ai gây nên, trong lòng mọi người đều biết rõ.”
Cung Lâm Sách nói: “Ngươi không thể nói như vậy, trước khi chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng, cảm giác của ai cũng chỉ là ảo giác. Chân tướng gì cũng có thể tồn tại, sao có thể đem cảm giác làm căn cứ phán quyết chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Được, chúng ta không nói chân tướng, chỉ nói hiện thực. Ngài cũng biết rõ tình huống của ta ở Tử Kim động. Nếu ta mềm yếu, sớm muộn gì cũng bị người ta ăn ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa. Khinh người quá đáng như vậy, ta chỉ có thể dùng đấu để cầu sinh. Việc hôm nay, ta nhất định phải có được công đạo.”
Cung Lâm Sách nói: “Không quản chân tướng sự thật, nhưng ta cũng không thể giao tính mạng của ba người đó cho ngươi xử lý. Ta cũng không thể vì ngươi mà xử tử ba người bọn họ. Nếu cái gì cũng theo ngươi, ngươi bảo đệ tử trên dưới tông môn sẽ nhìn vào như thế nào? Chức Chưởng môn của ta cũng không cần làm tiếp nữa.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không phải là người không biết phân biệt tốt xấu. Chỉ cần Chưởng môn cho ta một lời giải thích, ta đương nhiên sẽ không làm khó Chưởng môn. Việc này ta có thể bỏ qua, nhưng bọn họ nhất định phải nhận lỗi. Mao Lư biệt viện của ta có rượu cay. Sau đó trục xuất bọn họ khỏi tông môn. Về phần phạt đến thành Trích Tinh hay là Vô Biên các, đó là chuyện của tông môn, ta không nhúng tay vào.”
“Chưởng môn, người của Mao Lư biệt viện ta có ai dám chọc đến ngài? Nhưng trước mắt, ngay cả đệ tử Tử Kim động cũng dám lấn trên đầu ta. Ta lăn lộn nhiều năm như thế mới có được ngày hôm nay, nếu ngay cả bọn họ mà ta cũng không thu thập được, ta sẽ không cách nào ăn nói với người của mình. Không biết trời cao đất rộng, có bản lĩnh làm thì phải có bản lĩnh chịu trách nhiệm. Nếu đã làm, bọn họ nhất định phải trả giá đắt cho hành động của mình.”
Cung Lâm Sách im lặng, chợt chắp tay sau lưng, quay người nhìn tình huống giằng co của người Mao Lư biệt viện, chậm rãi nói: “Đám người Nguyên Trưởng lão rất hứng thú với thế lực trong tay ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo cũng tiến lên hai bước, đứng sóng vai với ông ta: “Ta biết. Thực quyền tông môn trên cơ bản đều nằm trong tay Chưởng môn. Đám người Nguyên trưởng lão chỉ là tham gia nghị sự, trông nhà hộ viện, hoặc làm chân chạy việc mà thôi. Bọn họ đương nhiên không hài lòng với việc này. Trước đó bọn họ liên thủ chèn ép ta, đơn giản chỉ là muốn chia cắt thế lực trong tay ta. Thấy chia cắt không thành, bước kế tiếp chỉ sợ muốn kết giao với ta. Nhưng Chưởng môn là ai, nếu bọn họ trung thực, Chưởng môn còn nể mặt mấy vị Thái Thượng trưởng lão. Còn nếu không thành thật, vị trí Trưởng lão của bọn họ sợ rằng sẽ không được đảm bảo. Bọn họ hiểu đạo lý này, cho nên mới không dám tùy tiện tiếp xúc với ta, sợ phạm vào kiêng kỵ của Chưởng môn.”
Cung Lâm Sách nói: “Thế đạo phân loạn, nhất định phải hiệu lệnh thống nhất. Năm bè bảy mảng khó mà đặt chân được. Ngoài ra, ta không phải đến đây để nghe ngươi phân tích thế cục của Tử Kim động. Tình huống của Tử Kim động như thế nào, ta rõ hơn so với ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta cam đoan không ngầm câu thông với đám người Nguyên trưởng lão. Tử Kim động chỉ thuộc về một mình Chưởng môn. Sự việc một mã thì một mã, ta và Nghiêm trưởng lão cũng không có thâm cừu đại hận. Chỉ cần Nghiêm trưởng lão thả xuống được, Mao Lư biệt viện sẽ nói chuyện với ông ta.”
Khóe miệng Cung Lâm Sách nhếch lên, liếc xéo: “Lau mông mình sạch nhỉ. Ta không hy vọng nhìn thấy tình huống phức tạp phát sinh.”
“Được.” Ngưu Hữu Đạo đồng ý.
Cung Lâm Sách nói: “Trên đời này, không ai có thể muốn làm gì thì làm. Có một số việc không phải ta hay ngươi có thể tính được, cứ chờ tông môn quyết định đi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Trong tông môn, Chưởng môn không đến nỗi ngay cả năng lực quản lý cũng không có. Ta cho rằng Chưởng môn nên lên tiếng thì hay hơn.”
Cung Lâm Sách không nói gì nữa, cũng không quay đầu lại.
Hai người trở về, một người bước về phía Mao Lư biệt viện, một người bước về phía Tử Kim động.
Gặp mặt các vị Trưởng lão, Cung Lâm Sách nói một cách dứt khoát: “Sự việc hôm nay không thể tiếp tục kéo dài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại cục của tông môn, cũng không nhất thiết phải kéo dài. Tất cả phải giải quyết hết. Liên quan đến lợi ích ở Nam châu, Kim châu, Bắc châu và quyền lên tiếng bên trong cảnh nội nước Yến, các người cũng rõ ràng. Chúng ta có muốn phần lợi ích này hay không? Thái độ của Ngưu Hữu Đạo rất kiên quyết. Đặt trước mặt chúng ta cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc hy sinh lợi ích to lớn của Tử Kim động, khai chiến với Mao Lư biệt viện, tiêu diệt hết đám người Ngưu Hữu Đạo, hoặc cho Ngưu Hữu Đạo một công đạo. Lựa chọn như thế nào, ta muốn nghe ý kiến của các ngươi một chút.”
Lựa chọn ra sao dường như cũng không khó quyết định. Có Cung Lâm Sách can thiệp, kết quả đã rất rõ ràng.
Quyết định một hồi, bất mãn nhất chính là Nghiêm Lập. Ông ta đích thân đến tìm Cung Lâm Sách, ai oán nói: “Sư huynh, làm như vậy, đệ làm sao mà ăn nói với đệ tử bên dưới?”
Cung Lâm Sách mắng to: “Ai gây nên chuyện này, trong lòng ngươi rõ ràng hơn so với ai khác. Gây chuyện lại không chọn thời điểm, ngươi ngay cả đệ tử của mình cũng không quản cho tốt, còn oán ai được nữa? Có thể bảo vệ tính mạng cho bọn chúng đã là tốt lắm rồi. Làm sao? Ngươi cho rằng mặt mũi của bọn chúng còn lớn hơn, quan trọng hơn lợi ích của Tử Kim động à? Bọn chúng hoặc ngươi, chỉ cần có thể bảo đảm được Nam châu, Kim châu, Bắc châu không sinh ra nhiễu loạn, ta lập tức hạ lệnh tiêu diệt Mao Lư biệt viện ngay.”
Nghiêm Lập không cam tâm: “Cho dù đệ tử bên dưới làm sai, Ngưu Hữu Đạo có chứng cứ không? Không có chứng cứ, sao có thể để đệ tử bên dưới tâm phục!”
Cung Lâm Sách nói: “Ngươi hồ đồ thật hay là càng già càng ngây thơ? Có một số việc cần chứng cứ sao? Chúng ta có thể không cần chứng cứ bắt người của Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng có thể không cần chứng cứ xử lý người của ngươi. Bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có chấp hành được không?”
Tông môn đã ra quyết định, Nghiêm Lập còn có thể làm thế nào, chỉ càu nhàu một chút, cuối cùng cũng đành phải chấp hành.
Sau khi biết được kết quả xử lý cuối cùng từ Nghiêm Lập, Quản Thanh Nhai, Quách Diệu Thắng, An Thái Hoa đều khóc lóc rất tang thương, toàn thân vẫn còn vết máu.
Cả ba đều bị thương. Quản Thanh Nhai và Quách Diệu Thắng bị thương rất khó coi. Nửa hàm răng của Quản Thanh Nhai bị Ngưu Hữu Đạo đánh cho không còn cái nào, còn An Thái Hoa thì bị nội thương không nhẹ.
Bị Ngưu Hữu Đạo đả thương trước mặt mọi người, bọn họ vốn định tìm tông môn đòi lại công đạo cho mình. Kết quả, công đạo đâu không thấy, đã ăn đòn còn phải nhận lỗi trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Nếu nhận lỗi, chứng tỏ bọn họ sai. Tội danh không tôn trọng bề trên sẽ được chứng thực, từ đó tiếp nhận trừng phạt.