Nàng ta nhụt chí ra khỏi cửa, vừa ra đã thấy đám Đoạn Hổ đi tới.
“Thế nào?” Đoạn Hổ hỏi.
Hắc Mẫu Đơn:
“Cái gì mà như thế nào, không phải vậy thì còn thế nào?”
Ngô Tam Lưỡng:
“Mẫu Đơn, Viên Cương kia thật mãnh. Cô có biết không, hắn ta vừa tìm tới chỗ các gia tộc kia, hầu như tới nhà nào đánh nhà đó.”
“Đánh tới cửa?” Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên.
Đoạn Hổ thổn thức lắc đầu:
“Đạo gia thừa dịp cửa hàng người ta không có người liền cướp sạch. Vị này còn mạnh hơn cả đạo gia, vừa vào cửa đã tay đấm chân đá, đánh người ta phun máu, còn không thèm nói hai lời, giữa ban ngày ban mặt,vừa vào cửa, gặp người liền đánh người ta trọng thương…”
Ba người khẽ bàn luận chuyện vừa rồi. Hắc Mẫu Đơn phát mộng, người ta sợ bắt người sẽ đắc tội với người? Đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay luôn rồi!
Nhìn dáng vẻ ba người, nàng ta cũng nhìn ra chút đầu mối. Trước đây nàng ta còn có chút bất mãn với Viên Cương, sau lưng thầm chửi ba tên quái gở, bây giờ thái đội đối với Viên Cương có vẻ thay đổi…
“Chưởng quỹ Sở, khách sạn Thải Hồng bắt người kiểu gì cũng phải có lời giải thích chứ?”
Sảnh khách sạn, vừa nghe tin Ô Thiếu Hoan bị giam, trưởng lão Lệ Quang của Lưu Tiên tông lập tức tìm đến khách sạn, tìm Sở An Lâu bàn chuyện.
Sở An Lâu không biết nói gì. Không chỉ Lưu Tiên tông, Thiên Ngọc môn, phủ Vạn Động Thiên, Đại Thiện sơn, các nhà này đều tìm đến cửa là sao? Hiên Viên Đạo chính là cái tên Ngưu Hữu Đạo đã giết sứ thần nước Yến sao?
Lúc trước nghe người dưới bẩm báo, trên tầng cao nhất người đến người đi, không ngờ lại có chuyện như vậy.
“Chưởng quỹ Sở, ta là đệ tử Phù Vân tông.”
Một đệ tử Phù Vân tông tiến vào khách sạn, mắt quét quanh sảnh, thấy Sở An Lâu liền tới giới thiệu.
Lại nữa? Còn chưa hiểu rõ, Sở An Lâu lập tức giơ tay bảo dừng:
“Chư vị chờ đã, để ta đi tìm hiểu tình huống một lượt.”
Dứt lời, ông ta nhanh chóng dời đi, lên thẳng tầng trên tìm Ngưu Hữu Đạo.
Thấy ông ta tới, Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống, chắp tay nói:
“Chưởng quỹ Sở.”
Sở An Lâu trầm giọng nói:
“Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo đã giết sứ thần nước Yến?”
“Chính ta.” Ngưu Hữu Đạo rất dứt khoát thừa nhận, than thở: “Chưởng quỹ Sở thứ tội cho, vì cất bước an toàn, không thể không mai danh ẩn tích."
Sở An Lâu:
“Ngươi mượn cờ hiệu khách sạn Thải Hồng, bắt người của mấy môn phái vào khách sạn Thải Hồng?”
Ngưu Hữu Đạo có vẻ lúng túng nói:
“Ta thấy chưởng quỹ Sở nhiệt tình như vậy, muốn nhân cơ hội giải quyết chút chuyện phiền phức, cho nên mới tìm họ tới đây. Bây giờ xem ra lực uy hiếp của chưởng quỹ Sở quả nhiên to lớn.”
Ngươi còn chủ động tìm họ đến? Sở An Lâu giơ tay bảo ngừng:
“Được! Hiện giờ ngươi lập tức thả người cho ta, việc này ta coi như chưa từng xảy ra."
Ngưu Hữu Đạo đếm trên đầu ngón tay nói cho ông ta:
“Không phải ta gây khó dễ cho họ, mà là họ muốn sống mái với ta. Thiên Ngọc môn muốn giết ta, phủ Vạn Động Thiên muốn giết ta, Lưu Tiên tông muốn giết ta, Phù Vân tông muốn giết ta, có nơi đã tập trung người tới rồi. Chưởng quỹ Sở, vốn họ còn không phát hiện ta, ngài nhiệt tình chiêu đãi khiến họ đột nhiên khiến ta bị người ta chú ý, làm ta bị lộ ra, ngài bảo ta phải làm sao bây giờ?”
Tên này rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu người? Sở An Lâu thầm mắng, trầm giọng nói:
“Đó là việc cá nhân của ngươi. Khách sạn Thải Hồng không can dự đến ân oán bên ngoài, càng không có đạo lý vô duyên vô cớ bắt người. Làm như ngươi, sau này còn ai dám vào đây ở? Nhân hiện tại còn chưa gặp phải chuyện, ngươi lập tức thả người! Ngươi hẳn phải biết bối cảnh khách sạn, dám lợi dụng khách sạn là muốn chết!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu chưởng quỹ đã nói vậy, ta cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể nghĩ cách thoát thân. Chưởng quỹ đã nhiệt tình hậu đãi, ta nhớ phần ân tình này rồi, vậy thì cáo từ!”
Sở An Lâu cau mày:
“Ngươi đi đâu?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta nào có biết đi đâu? Nơi nào có thể trốn thì đi nơi đó. Nói chung, phải mau mau thoát thân, không nhân dịp lúc này bỏ chạy còn chờ chúng chuẩn bị kỹ càng tới giết ta sao?”
Viên Cương bên cạnh thờ ơ với phản ứng của Sở An Lâu. Hắn ta không làm được trò giả ngây giả dại như đạo gia, cũng sẽ không làm.
“…” Sở An Lâu nghẹn lời. Đại tổng quản bảo ông ta cố gắng chiêu đãi hắn, nói là có việc để người này đi làm, nếu làm người ta chạy mất thì sao?
Sau khi lấy lại tinh thần, ông ta hỏi ngược lại:
“Ý người là ta đã hại ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo xua tay:
"Không có không có."
Sở An Lâu:
“Hiện tại ngươi không thể đi.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta thả họ đi, ta cũng đi không được sao?”
Sở An Lâu không biết giải thích với hắn thế nào, lại cường điệu nói:
“Ta nói lại lần nữa. Khách sạn Thải Hồng không cuốn vào ân oán riêng của các ngươi. Ngươi muốn lợi dụng khách sạn chặn phiền toái cho ngươi chỉ là tự gây phiền phức cho mình. Dám lợi dụng cả Băng Tuyết các, ngươi không gánh vác được hậu quả đâu!"
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta nào dám lợi dụng Băng Tuyết các. Ta chỉ muốn nhân cơ hội này để đàm phán với các phái. Đàm luận tốt, họ đồng ý buông ta cho ta thì thôi. Đàm luận không được, ta cũng không dám yêu cầu Băng Tuyết các làm gì cho ta.”
Sở An Lâu rất muốn hỏi hắn, như vậy không phải lợi dụng thì là gì?
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, người ta lợi dụng lúc này bỏ chạy cũng không được, bên này sẽ không để hắn đi.
Sở An Lâu không nói tiếng nào, xoay người đi ngay.
“Chưởng quỹ Sở…” Ngưu Hữu Đạo gọi với theo vài tiếng cũng không giữ lại được.
Viên Cương tới cửa, xác nhận Sở An Lâu đã đi, rồi quay về, nhỏ giọng nói:
"Người đi rồi."
Ngưu Hữu Đạo:
“Ông ta cũng không làm chủ được việc này, hẳn là đi xin chỉ thị.”
Rất nhanh.
Mấy tên hỏa kế dưới lầu bảo vệ nơi này, không cho bất luận người nào ra vào, xem như đang trông chừng không cho đám người kia chạy mất.
Sở An Lâu đi ra cửa sau của khách sạn.
Cả khách sạn này giống như một vách núi, mà phía sau khách sạn là một vách núi thực sự. Một thác nước ào ào trút từ trên vách núi xuống. Hai bên vách búi có thềm đá quanh co rẽ xuống.
Sở An Lâu không đi thềm đá và lao thẳng lên, tới một khu vực xanh um duy nhất trong trời đất ngập tràn băng tuyết này. Giữa màu xanh rì thấp thoáng lầu quỳnh điện ngọc.
Trong một tòa lầu ngọc, các cô gái mặc áo trắng hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc chấp bút viết, hoặc đi tới đi lui truyền nhau giấy tờ. Bên ngoài lầu ngọc thỉnh thoảng có kim sí bay tới bay lui, không ngừng có tin tức được tiếp nhận.
Nơi này chính là đầu mối tạo ra “Đan bảng”
Trong phòng khách sạch như lau như ly, một phụ nhân áo xám, tóc mai điểm bạc đang chắp tay đi giữa đám nữ tử đi tới đi lui, thỉnh thoảng dừng bước nhìn giấy tờ của các cô gái kia, chính là Hàn Băng, đại tổng quản Băng Tuyết các.
Sau khi có người tới thông báo, Hàn Băng rời khỏi căn phòng rộng rãi.
Sở An Lâu đứng ngoài chờ đợi liền khom mình hành lễ:
“Đại tổng quản.”
Hàn Băng bình đạm hỏi:
“Chuyện gì?”
Sở An Lâu đi cùng bà xuống bậc thang bằng ngọc:
“Bẩm đại tổng quản, Hiên Viên Đạo kia có chút vấn đề.”
Hàn Băng vừa đi vừa hỏi:
“Vấn đề gì?”
Sở An Lâu:
“Thân phận thực sự của Hiên Viên Đạo kia thực ra chính là kẻ ám sát sứ thần nước Yến, Ngưu Hữu Đạo.”
“Còn cần ngươi đi thăm dò thân phận của hắn hay sao?” Hàn Băng lạnh nhạt nói: “Ta đã sớm biết hắn là Ngưu Hữu Đạo, vậy thì thế nào, bảo hắn vẽ bức tranh mà thôi, có vấn đề gì không?"
“Vẽ tranh?” Sở An Lâu ngạc nhiên, sớm biết đối phương là Ngưu Hữu Đạo? Bây giờ ông ta mới biết phải làm gì.
Hàn Băng:
“Hắn vẽ một bức tranh cho Toa Huyễn Lệ, Toa Huyễn Lệ mời tiểu thư cùng xem. Tiểu thư xem xong rất hân hoan, chỉ đơn giản vậy thôi. Chúng ta chỉ muốn tìm Hiên Viên Đạo vẽ một bức, không cần phải chọc vỡ thân phận của hắn, tham gia chuyện thị phi, hiểu ý của ta không?"
Sở An Lâu đổ mồ hôi:
“Đại tổng quản, không phải là tôi muốn làm lộ, mà là thân phận của hắn đã bị người ta biết…”
Ông ta nói lại tình huống đại khái.