Trong điện lập tức yên tĩnh, ai nấy không dám lên tiếng, cũng thật sự không đào đâu ra lý lẽ để nói.
Văn Vũ Yên đưa tay cầm lá thư, đập thẳng lên mặt Tiền Phục Thành đang quỳ: “Ngươi giải thích đi, cái này là thế nào?”
Tiền Phục Thành nhặt bức thư trên đất lên đọc qua nội dung, ngẩng đầu hỏi: “Chưởng môn, thư này là ai đưa tới, Ngưu Hữu Đạo sao?”
Văn Vũ Yên: “Nếu biết ta còn cần phải hỏi ngươi sao?”
Tiền Phục Thành: “Việc này có lẽ liên quan đến bên Tử Kim động, ta không biết chuyện đưa tin, cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không thể nói rõ.” Nói cũng như không nói.
“Nói nhảm!” Văn Vũ Yên giận dữ mắng, mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm ông ta còn đang quỳ: “Tự ngươi nói đi, tông môn nên xử trí ngươi như thế nào?”
Thái độ của Tiền Phục Thành không tệ: “Tùy tông môn xử phạt, ta cam tâm tình nguyện, không một câu oán hận!” Ông ta biết không thể nào tránh thoát được, những chuyện này dù ai nói giúp ông ta cũng vô ích.
Văn Vũ Yên cũng không khách khí: “Bắt đầu từ bây giờ, cắt vị trí trưởng lão, biếm thành đệ tử tuần sơn!”
Đã cắt chức là cắt đến cùng, Tiền Phục Thành đã nhận, cũng không có ai nói giúp ông ta, mấu chốt là chuyện này quá lớn, ngay cả bản thân Tiền Phục Thành cũng đã nhận tội, không cách gì giúp được.
Chuyện tới bây giờ, xử trí Tiền Phục Thành đã trở thành thứ yếu, chuyện xảy ra rồi nên giải quyết như thế nào mới là quan trọng nhất, không thể dễ dàng để Côn Lâm Thụ rơi vào tay Tử Kim động và coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Cả đám người chính thức bàn luận một phen, sau đó mau chóng điều phối nhân thủ, quyết định lập tức chạy tới Tử Kim động giải quyết việc này.
Bọn hắn cũng thực sự lo lắng chuyện càng kéo dài Côn Lâm Thụ sẽ không giữ được miệng mình, tiết lộ Thiên Hỏa Vô Cực thuật.
Những chuyện thế này, người bình thường không thể đi được, chưởng môn Văn Vũ Yên đích thân xuất mã dẫn theo người của mình chạy ngay tới Tử Kim động.
Tiền Phục Thành có thể nói là bôn ba qua lại, lại phải đi cùng đến Tử Kim động một chuyến. chẳng còn cách nào khác, chuyện xảy ra và tình hình hiện trường chỉ ông ta là người hiểu rõ nhất, bên này nhất định phải có người nắm rõ mọi chuyện đi cùng, không phải để Tử Kim động nói thế nào chính là thế ấy được.
Trong môn mặc dù Tiền Phục Thành đã bị cắt chức hoàn toàn, nhưng trong chuyến đi lần này ngoài mặt vẫn không lộ ra điều gì, trước khi chuyện được giải quyết không thể để cho Tử Kim động chế giễu, trang phục và mặc sức trưởng lão của Tiền Phục Thành tạm thời không có gì thay đổi.
Mấy con phi cầm cỡ lớn chỗ người cùng bay lên bầu trời...
Người của Thiên Hỏa giáo đến rất nhanh, điều này sớm nằm trong dự liệu của Tử Kim động và cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng. Không sợ bọn hắn đến, chỉ sợ bọn hắn không coi Côn Lâm Thụ ra gì, bên này vẫn đâng chờ bọn hắn đến đây.
Người vừa đến, Tử Kim động lập tức phái người đến Mao Lư biệt viện mời Ngưu Hữu Đạo sang.
Tử Kim động đồng ý với điều kiện của Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần giao con tin cho Tử Kim động xử lý, đồng ý cho hắn hai phần lợi ích, cũng đồng ý để hắn tham gia chứng kiến đàm phán, tránh khiến thằng này lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Vừa nhận được tin, Ngưu Hữu Đạo cũng lập tức gọi Quản Phương Nghi tới, bí mật căn dặn một lượt, dạy bà ta tiếp theo nên phối hợp như thế nào.
Đã dặn dò rõ ràng xong, Ngưu Hữu Đạo rời đi,Quản Phương Nghi đưa mắt nhìn vào trong sững sờ một lúc, sau đó tự lầm bầm nói: “Tuổi còn quá trẻ, sao lại học được mấy chiêu cáo già này chứ...”
Lúc này bà ta mới hiểu rõ những bố trí trước đó của Ngưu Hữu Đạo là có ý gì...
Nơi ngủ lại của nhóm người Thiên Hỏa giáo chính là nơi dùng để chiêu đãi khách quý, dù sao chưởng môn của Thiên Hỏa giáo cũng đích thân tới đây.
Bên ngoài đình viện, Nghiêm Lập đi qua đi lại, ông ta đã ở đây từ sớm chờ Ngưu Hữu Đạo tới, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, ông ta lập tức chạy tới đón: “Ngươi lề mề cái gì vậy, sao bây giờ mới tới?”
Ngưu Hữu Đạo: “Gấp cái gì?”
Nghiêm Lập: “Văn Vũ Yên vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề, vì chờ ngươi tới nên chưởng môn sư huynh vẫn còn đang phải dây dưa kéo dài thời gian kìa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Giờ không phải đã tới rồi sao? Đi thôi.”
Hắn vừa cất bước, Nghiêm Lập đã chụp lấy tay hắn, chỉ chỉ sau lưng hắn: “Người đâu?”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái: “Người? Người nào?”
Nghiêm Lập lập tức kinh ngạc nói: “Ta nói này Ngưu trưởng lão.”
“Ngươi đừng có đùa với ta nữa được không hả, ngươi giả vờ hồ đồ cái gì? Phu thê Côn Lâm Thụ, bọn hắn đâu, vụ đàm phán này cũng đã bắt đầu, sao ngươi còn chưa dẫn người tới? Đã nói rõ là giao người cho tông môn xử trí, không phải ngươi lại định giở trò đấy chứ? Ta cảnh cáo ngươi, chuyện đã đồng ý xong rồi thì không cho phép ngươi được lấp li3m nữa, cho dù ngươi có bẩm báo với bên Chung sư bá cũng vô ích thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Giở trò cái quái gì, ta nói ông bị làm sao vậy, sao cứ phải suy nghĩ lệch lạc về người khác thế? đàm phán còn chưa xong, ta dẫn người tới làm cái gì, lỡ như bên Thiên Hỏa giáo nhìn thấy người liền đột nhiên hạ độc thủ thì làm sao?”
Hóa ra là lo lắng điều này, Nghiêm Lập lập tức ồ lên nói: “Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy, đây là đâu, đây không phải Thiên Hỏa giáo, đây là Tử Kim động, bọn hắn còn chưa đến mức tùy tiện giương oai ở đây.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện gì cẩn thận một chút cũng không thừa. Ông yên tâm, ta nói lời giữ lời, đã nói rõ một tay giao tiền, một tay giao hàng, ta có muốn lấp li3m cũng chẳng cách nào lấp li3m được, và cũng sẽ không lấp li3m, ngược lại ta còn đang lo các người sẽ quỵt nợ đây.”
Hai người vừa tranh luận vừa đi vào trong đình viện.
Trong đình viện, trong hành lang, hai bên hành lang dài xếp hai hàng ghế có tay vịn, ở giữa là lối đi nhỏ, người của Thiên Hỏa giáo và Tử Kim động chia ngồi hai bên đối mặt nhau.
Thái độ của người Tử Kim động không tệ lắm, gương mặt chưởng môn Cung Lâm Sách luôn mỉm cười, tường thuật lại chuyện xảy ra lúc đó cho đối phương.
Gương mặt của từng người bên Thiên Hỏa giáo không hề đổi sắc, bọn họ không có hứng thú dài dòng với Cung Lâm Sách, chẳng qua chỉ ngồi nghe một chút thôi. Ngưu Hữu Đạo vừa xuất hiện liền lập tức hấp dẫn sự ý của bọn hắn, lần lượt nghiêng đầu nhìn sang.
Trong cao tầng của Thiên Hỏa giáo số người biết Ngưu Hữu Đạo không ít, Văn Vũ Yên cũng đã từng gặp, lúc ra khỏi bí cảnh Thiên Đô, ở Thiên Cốc đáng chú ý như vậy, muốn coi nhẹ cũng khó.
Cho dù trong lòng đã nắm chắc những chuyện xảy ra, nhưng nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, bọn hắn vẫn cảm thấy hơi khó tin, Ngưu Hữu Đạo có thể đánh bại Côn Lâm Thụ đã luyện thành Thiên Hỏa Vô Cực thuật?
Điều càng khiến bọn hắn ghé mắt nhìn chính là phục sức trưởng lão Tử Kim động của Ngưu Hữu Đạo. Chuyện Ngưu Hữu Đạo thành trưởng lão Tử Kim động bọn hắn cũng biết nhưng vẫn không kìm được nhìn hắn thêm vài lần.
Ngưu Hữu Đạo đi tới ngồi trên ghế dài của bên Tử Kim động, hắn có tư cách ngồi ngang hàng với các trưởng lão Tử Kim động, có điều sau khi ngồi cùng hàng với đám trưởng lão thì càng làm nổi bật sự trẻ tuổi của hắn, cũng càng gây sự chú ý hơn.
Ngưu Hữu Đạo cũng chú ý thấy bên Thiên Hỏa giáo đang đánh giá mình nên vô thức nhìn nhìn lại bản thân, đưa tay đẩy đẩy lại trang sức chứng minh thân phận trưởng lão Tử Kim động của mình treo trên đai lưng, chỉnh lại ngay ngắn cho người đối diện thấy.
Thế này là đắc ý hay khoe khoang? Người bên Tử Kim động cũng chú ý đến hành động của hắn, gương mặt căng ra, có người còn thầm mắng không biết xấu hổ.
Nghiêm Lập đi vòng ngoài hành lang, đến sau lưng Cung Lâm Sách, cách tay vịn của ghế thì thầm bên tai Cung Lâm Sách, giải thích nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo không dẫn người tới.
Cung Lâm Sách khẽ vuốt cằm, bày tỏ đã rõ, sau đó tiếp tục dài dòng với đối phương.