Trong lúc hai bên giao chiến đến mức độ nguy hiểm nhất, một đại quân xuất hiện, trùng trùng điệp điệp tiến hành bố trí khẩn cấp địa điểm giao chiến trước mặt.
Hộ tống là rất nhiều khí giới công thành, nỏ công thành, máy ném đá, hỏa dược...
Thấy người đã được chuẩn bị một cách đầy đủ như thế, ai cũng biết chuyện này đã được lên kế hoạch cẩn thận trước đó, ít ra là ai cũng đã quen thuộc với kế hoạch tác chiến.
Trạch viện phát sinh biến cố vốn cách một quân doanh không xa. Cho nên, bên trong quân doanh cũng đã được chuẩn bị một cách thỏa đáng. Đến thời cơ thích hợp sẽ được đẩy lên chiếm tiên cơ.
Nỏ công thành đã được gắn lên dây cung, điều chỉnh tầm bắn. Máy ném đã cũng đã chuẩn bị xong, đồng thời cung thủ đếm không hết cũng bắt đầu kéo dây cung.
Một trong tứ đại thống lĩnh kinh kỳ là Vương Hoành, cũng từng là nhạc phụ của sư huynh Tống Diễn Thanh ở Thượng Thanh Tông, lúc này ông ta rút kiếm gầm thét: “Dám ở kinh thành làm loạn, không để một ai sống sót. Tấn công!”
Pằng! Nỏ công thành rền vang, tiếng thép mâu ong ong phá không bay đi, bay sượt qua nóc nhà, xuyên thẳng vào trận chiến bên trong trạch viện.
Đầu đường cuối ngõ, thậm chí là các phòng khác bên trong trạch viện đột nhiên vang lên âm thanh của dây cung, mũi tên như mưa to gió lớn bay thẳng đến chỗ giao chiến, thậm chí còn có hỏa tiễn.
Từng lớp đá bay lên không, rơi xuống mục tiêu, thậm chí còn có người ném mấy bình dầu hỏa vào.
Những chiếc xe nhỏ mang theo khúc gỗ tròn đập vào các bức tường xung quanh trạch viện. Tường đổ, nỏ công thành nhanh chóng tiến lên bổ sung, bắn ra thép mâu theo góc bẹt, quét ngang hết thảy.
Hai bên địch ta trong trận đánh cược thắng bại đều ngẩng đầu nhìn không trung, trong nháy mắt loạn thành một bầy.
Thép mâu bằng kim loại mang theo uy lực xuyên thủng đánh trúng ngọn giả sơn. Ngọn giả sơn sụp xuống, thép mâu đụng phải cây đại thụ liền xuyên qua luôn.
Đá rơi xuống đánh sập xà ngang, phá hủy tất cả kiến trúc bên trong trạch viện.
Mưa tên rơi xuống, xâm chiếm từng tấc đất trong khu vườn.
Hỏa tiễn được đốt lên, sau đó thả vào trong dầu hỏa, trong nháy mắt bốc lên ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa dần dần trùng thiên.
“A!” Thủ lĩnh thích khách gầm lên, Thiên kiếm phù còn sót lại trong tay không chút keo kiệt phóng thẳng ra ngoài.
Uy lực rất lớn. Mặc dù có thể phá hủy công kích như trút nước kia, nhưng hiệu quả lại như búa lớn mà nện con muỗi. Có thể phá hủy được cái trước mặt, nhưng lại không chút ảnh hưởng đối với tấn công dày đặc.
Đại quân vây công tấn công theo phương thức được cố định sẵn. Có người phụ trách tấn công, có người phụ trách tiếp ứng vật liệu tấn công, tấn công liên tiếp trong nửa canh giờ cũng không thành vấn đề.
Hệ thống đánh xa của đại quân không ngừng vận hành, điên cuồng phát động.
Hệ thống tấn công khổng lồ như thế, uy lực tấn công chỉ tập trung một điểm, lực phá hoại kinh người là có thể nghĩ.
Tấn công đồng thời từ bốn phương tám hướng, bao trùm công kích bên dưới. Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, ngay cả thời gian cho người ta ẩn núp cũng không có, chỉ có thể đem hết toàn lực chống cự. Nếu chậm một chút, rất có thể sẽ biến thành cái sàng.
Thiên Kiếm phù có lợi nhưng cũng có hại. Khi sử dụng, uy lực sẽ rất to lớn. Một khi phóng ra năng lượng, tốc độ bay lên không hoặc di chuyển xung quanh cũng sẽ chịu sự ước thúc của năng lượng rất lớn.
Khói đặc bốc lên từ ngọn lửa. Thủ lĩnh thích khách dùng hết Thiên Kiếm phù phá vây thất bại, trên người còn bị ghim mấy cây thép mâu từ trên không rơi xuống. Người còn chưa rơi xuống đất đã bị mưa tên bắn thành con nhím.
Mặc kệ mục tiêu có còn động tĩnh hay không, đại quân vẫn tiếp tục tiến lên như cũ. Địa điểm mục tiêu ánh lên ngọn lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, dường như muốn tiêu hủy hết thảy.
Xe ngựa trong quân doanh vận chuyển thép mâu, không ngừng bổ sung vào chỗ đã hết.
Đám người Ngô lão nhị đã cải trang đứng từ xa nhìn cảnh tượng điên cuồng đằng trước, lông tơ dựng lên. Cũng may mà bọn họ thoát thân sớm. Nếu không, đoán chừng địa đạo cũng bị nổ sụp.
Cao phủ. Sau khi biết được tình huống, biết đại quân đã điên cuồng tấn công đến, Cao Kiến Thành run lên: “Ngay cả đại quân cũng vận dụng luôn, lại còn dùng khí giới công thành ngay trong kinh, chó cùng rứt giậu, điên hết rồi!”
Phạm Chuyên nói: “Có một đám người Đồng gia đã lặng lẽ rời khỏi thành, đã thông báo cho người của Ngưu Hữu Đạo.”
Cao Kiến Thành khẽ gật đầu.
Trong phủ Đức Thân Vương, Đại Tư Mã nước Yến Thương Vĩnh Trung đứng trên lầu các nhìn xuống nơi có ánh lửa ngút trời, gương mặt căng cứng.
“Vương gia, bên ngoài đột nhiên xảy ra tình trạng binh mã hoảng loạn. Xảy ra chuyện gì vậy? Vương gia, thiếp thân rất sợ...”
Một ái thiếp trẻ tuổi xinh đẹp cứ ở bên cạnh lải nhải, chọc cho Thương Vĩnh Trung nổi khùng lên, quay sang tát cho một bạt tai: “Cút!”
Ái thiếp xinh đẹp lảo đảo ngã xuống, sợ ngây người.
Không biết có bao nhiêu người lâm vào lo sợ bất an trong màn đêm. Toàn bộ kinh thành đều chìm trong sợ hãi.
......
Phản loạn trong cung đã được bình diệt. Tịch Xa, Thân Báo Xuân, Lạc Danh Kiếm cũng không dám tùy tiện rời khỏi Thương Kiến Hùng, chỉ điều động một số đệ tử khẩn trương chạy đến một chỗ khác.
Đợi những người này chạy đến, trạch viện Ngưu Hữu Đạo đang ở đã bị san thành bình địa, hoàn toàn chẳng còn một dãy nhà nào có thể nhìn thấy, ngay cả cây cối cũng không còn. Dưới ngọn lửa đốt cháy, đoán chừng có thể nướng chín mọi thứ sâu đến mấy trượng, nhìn không thấy một người sống nào.
Dưới sự cưỡng ép của đệ tử ba đại phái, đại quân tấn công rút lui về quân doanh.
Vương Hoành mặc chiến giáp bước vào phòng của mình, gặp phải một người áo đen đang đứng quay lưng ra ngoài, vội chắp tay: “Hàn công công, mọi việc đã được làm xong. Mạt tướng cam đoan trong trạch viện kia không còn người nào sống sót.”
“Rất tốt. Ta sẽ trở về phục mệnh.” Người che mặt trong đấu bồng đen quay người rời đi. Khi đi ngang qua người Vương Hoành, bên trong áo choàng đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng lạnh.
Trên cổ Vương Hoành phun máu. Ông ta dùng hai tay che cổ, không phát ra được âm thanh nào, từ từ ngã xuống đất.
Người đội đấu bồng đen bỏ đi, còn Vương Hoành đang ngã trên mặt đất rút bội kiếm của mình, trên thân kiếm có máu, tiến hành tự vẫn.
......
“Tướng gia, toàn bộ trạch viện đã bị san thành bình địa, lửa vẫn không tắt, không có khả năng có người còn sống.”
Quản gia Đồng Minh bước vào, bẩm báo với Đồng Mạch đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần sau thư án.
Đồng Mạch chậm rãi mở mắt ra: “Nói cách khác, cũng không tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đền tội.”
Gương mặt Đồng Minh hiện lên vẻ khó xử.
Đồng Mạch nói: “Người trong nhà đã ra khỏi thành chưa?”
Đồng Minh đáp: Tất cả đã bình yên rời đi. Bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.”
Đồng Mạch đứng dậy: “Mau thay quần áo, chuẩn bị tiến cung.”
Cửa cung, đại quân phong tỏa nghiêm ngặt.
Mấy chiếc xe ngựa lần lượt tiến vào. Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung, Cao Kiến Thành đều chạy đến.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ba người không thể cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết, suốt đêm chạy đến.
Cả ba xuống xe ngựa quan sát lẫn nhau, không ai lên tiếng.
Cửa cung mở ra một con đường, ba người ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Hậu cung bừa bộn, một phần ba diện tích của hậu cung đều bị phá hủy.
Có một số người muốn cho một số việc đột ngột phát sinh nhưng phải diễn ra như thật nên trước đó sẽ không thông báo cho người bị hại. Vì thế, một số cung tần đã bị tai bay vạ gió, chết thê thảm.
Ban đầu, người của ba đại phái rất tự đại, không nghĩ đến có người dám làm thế trước mắt bọn họ, mà cũng không ai ngu đi làm thế.
Sự việc đến nước này, sao có thể không biết chuyện gì xảy ra.
Tịch Xa, Thân Báo Xuân và Lạc Danh Kiếm thẹn quá hóa giận chất vấn tất cả mọi người. Nhất hệ của Thương Kiến Hùng bao gồm Đồng Mạch, tất cả đều chối đây đẩy, chết cũng không thừa nhận, còn khăng khăng là Ngưu Hữu Đạo làm.