Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ngược lại làm Tây Môn Tình Không có chút lúng túng, cảm giác có chút bất tiện tới gần.

Trong phòng lặng im một trận, cuối cùng Huyền Vi đứng dậy, rời đi bàn trang điểm, xoay người nhìn về phía hắn.

Dưới ánh đèn, giai nhân diễm như đào lý, thân thể dưới lụa mỏng như ẩn như hiện, cộng thêm mùi thơm trong phòng vừa tắm rửa qua đi, dường như có tác dụng thúc tình, làm Tây Môn Tình Không không dám nhìn thẳng.

“Thủ vệ bên ngoài...

Tây Môn Tình Không vừa mở miệng, Huyền Vi ngắt lời nói:

“Là ta để bọn hắn lui lại.

Tây Môn Tình Không nhíu mày nói:

“Vì sao?

Huyền Vi cười nói:

“Đứng xa như vậy làm gì? Ta không xinh đẹp sao?

Tây Môn Tình Không nở nụ cười.

“Đẹp! Chỉ là chưa từng nhìn qua ngươi như vậy.

Huyền Vi dịch bước, chân thành đi tới.

Bầu không khí ám muội làm Tây Môn Tình Không dường như ý thức được sẽ phát sinh cái gì, cổ họng phát khô, hầu kết nhún nhún.

Huyền Vi đi tới trước mặt hắn, không có tới quá gần, hai con mắt ẩn tình đưa tình biến thành có chút long lanh nhìn chằm chằm Tây Môn Tình Không, chậm rãi nhấc tay, mở ra dây lụa buộc eo, chậm rãi lột ra lụa mỏng trên người.

Bờ vai êm dịu, xương quai xanh tinh xảo, dưới cái yếm là bộ ng.ực đẫ.y đà, vòng eo thướt tha, chân thon dài, da thịt trắng noãn mềm mại.

Tây Môn Tình Không dùng sức dời đi ánh mắt, khó nhọc nói:

“Coi chừng bị lạnh.

Huyền Vi lấy hành động thực tế dán lên hắn, hai tay trơn bóng ôm cổ hắn, kiễng mũi chân để vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Tây Môn Tình Không lúng túng, đẩy ra không phải, tay ôm cũng không phải.

“Huyền Vi, ngươi làm sao vậy?

Huyền Vi ở bên tai hắn rù rì nói:

“Ngày hôm nay ta liền gả cho ngươi, giao bản thân cho ngươi, ngươi muốn hay không?

Thân thể Tây Môn Tình Không chấn động, hai tay chậm rãi nâng lên, muốn ôm, lại cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy nàng.

Muốn! Đương nhiên muốn!

Hắn vẫn thủ ở bên người nàng là vì cái gì? Chính là vì nàng, muốn cưới nàng!

Trong tẩm cung rất nhanh thì cảnh xuân bắn ra bốn phía, thanh âm nỉ non, thở dốc, ôn nhu cùng kịch liệt đan dệt, Huyền Vi rơi vào trong bể tình vô tận, tùy ý lang quân thảo phạt...

Khi hết thảy đều lắng lại, hai người trần tr.uồng ôm nhau.

Tất cả khôi phục, Huyền Vi nằm nhoài ở trong lồ,ng ngực của Tây Môn Tình Không rù rì nói:

“Xin lỗi!

Tây Môn Tình Không hiểu lầm ý tứ của nàng, cho rằng nàng là nói để hắn chờ nhiều năm như thế mà xin lỗi, xoa xoa tấm lưng bóng loáng của nàng, ôn nhu nói:

“Ngươi không hề có lỗi với ta, hết thảy đều là ta tự nguyện.

Huyền Vi nhắm mắt, khóe mắt ngậm lấy lệ quang, khẽ lắc đầu.

“Ta gả ba vị quận chúa cho Tề quốc, vốn là ổn định lòng người, nhưng bên Tề quốc có biện pháp càng tốt...

Nàng nói ra sự tình hoàng tử Tề quốc tới ở rể.

Thanh âm không lớn, nhưng rơi vào trong tai Tây Môn Tình Không lại giống như sấm sét, sững sờ một trận sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, đẩy hai vai Huyền Vi, trầm giọng nói:

“Ngươi có ý gì?

Huyền Vi khóc nỉ non, lắc đầu nói:

“Tình Không, ta so với ai khác đều rõ ràng, tình huống trước mắt của Vệ quốc căn bản không ngăn được thế tiến công của Tấn quốc, không chỉ ta rõ ràng, rất nhiều người đều rõ ràng, đều biết Vệ quốc tại cường chống. Ở thời điểm này, lòng người trọng yếu hơn tất cả, chỉ có ngưng tụ lòng người ra sức đánh trả, mới có khả năng bảo vệ Vệ quốc!

Tây Môn Tình Không lung lay hai vai nàng, như dã thú bị phát cuồng.

“Nói cho ta, có phải Tề quốc nhân cơ hội áp chế ngươi hay không?

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, cho rằng loại sự tình này, giữa nam nữ là nữ nhân tương đối chịu thiệt, cho rằng Tề quốc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn muốn chiếm tiện nghi của Huyền Vi.

Ở trong mắt hắn, Huyền Vi là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới, là nữ nhân ưu tú nhất thế giới, khẳng định là có người muốn chiếm tiện nghi.

Huyền Vi hiểu ý tứ của hắn, khóc rất thương tâm.

“Tình Không, không phải như ngươi nghĩ, Tề quốc cũng là vì tự vệ, cũng là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Đối với Tề quốc mà nói, để một hoàng tử chưa kết hôn ở rể cho quả phụ như ta, là thiên đại chuyện cười. Sở dĩ Tề quốc làm như vậy, là bởi vì Tề quốc cũng ý thức được nguy cơ cực kỳ bất lợi đối với Tề quốc, một khi Vệ quốc sụp đổ, Tề quốc một cây làm chẳng nên non.

“Tề quốc không tiếc mất mặt, cũng là vì tận lực giúp ta ổn định lòng người, Tề quốc hy vọng ta có thể tụ tập lòng người Vệ quốc ra sức chống cự, hy vọng Vệ quốc có thể hết toàn lực kéo dài, tiêu hao lực lượng của Tấn quốc.

“Tình Không, chiến sự bất lợi, Tấn quốc đánh vào Vệ quốc thế như chẻ tre, lòng người bàng hoàng, một khi lòng người tản đi, Vệ quốc liền triệt để xong! Tề quốc ở thời điểm này không tiếc mặt mũi chủ động gả hoàng tử, có thể để trên dưới Vệ quốc nhìn thấy quyết tâm Tề quốc giúp Vệ quốc ta, nhất định có thể khiến nhân tâm phấn chấn! Chí ít có thể tạm hoãn thái độ của những người đung đưa.

“Cách làm của Tề quốc không sai, Tình Không, Vệ quốc ở vào tình cảnh như ngàn cân treo sợi tóc, rất cần việc thông gia này!

Tây Môn Tình Không bi phẫn nói:

“Cần? Cần cái gì? Này khác gì bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng? Huyền Vi, chúng ta không nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chẳng qua là cùng Tấn quốc liều mạng chiến một trận, coi như chết cũng chết quang minh lỗi lạc, sao cần cẩu thả cầu sinh như vậy?

Huyền Vi nghẹn ngào nói:

“Liều mạng đánh một trận? Ai đi chiến? Dựa vào hai người chúng ta có thể ngăn cản quân tiên phong của Tấn quốc sao? Cần nhờ ngàn ngàn vạn vạn tướng sĩ ở phía dưới, không có quân tâm sĩ khí, không có lòng người, làm sao đi đánh? Tình Không, không phải ai cũng giống như chúng ta, lúc bình thường rất nhiều người nhìn như trung thành cống hiến cho Vệ quốc, nhưng một khi nguy cấp, không biết bao nhiêu người vì cầu sinh ý đồ mưu đường lui, thời điểm này lòng người quá trọng yếu.

Tây Môn Tình Không nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi đáp ứng?

Huyền Vi thống khổ lắc đầu nói:

“Trận chiến này liên lụy tới quá nhiều người sinh tử, nếu như ta xem thường từ bỏ, không cách nào bàn giao với phụ mẫu chết đi, cũng không cách nào bàn giao cho vô số thần dân của Vệ quốc, Tình Không, này là trách nhiệm của ta!

Soạt!

Tây Môn Tình Không đẩy nàng ra, vươn mình xuống giường, chỉ vào trên giường nói.

“Chúng ta như vậy tính là chuyện gì? Xin lỗi bồi thường sao? Ngươi coi ta là cái gì?

“Không!

Huyền Vi trần tru.ồng bò lên, cướp bước xuống giường, gắt gao ôm lấy hắn, hai mắt đẫm lệ nói:

“Tình Không, ta muốn nói cho ngươi, ta có thể cưới hoàng tử Tề quốc, nhưng chỉ là cưới trên danh nghĩa, chắc chắn sẽ không cùng hắn có bất kỳ hành động phu thê, Tề quốc cũng sẽ không quan tâm điểm này. Chỉ cần có thể ổn định thế cục, ta lập tức bỏ hắn, để hắn chạy về Tề quốc. Ta còn muốn nói cho ngươi, hiện tại ta còn không có đáp ứng Tề quốc, ta chỉ chờ một câu nói của ngươi, chỉ cần ngươi không đồng ý, ta sẽ cự tuyệt thông gia!

Tây Môn Tình Không nâng mặt nàng, hô hấp dồn dập, thần sắc giống như ở trong tuyệt cảnh giãy dụa, lớn tiếng nói:

“Ta không đồng ý!

Huyền Vi khóc lóc cười, ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu nói:

“Được! Ngươi không đồng ý, ta sẽ không đáp ứng!

Nàng đáp ứng quả đoán mà sảng khoái, Tây Môn Tình Không đạt được đáp án bản thân muốn ngược lại choáng váng, ý nghĩ tiếp theo là, sau đó thì sao?

Nhìn nàng cười mà nước mắt như mưa, Tây Môn Tình Không đau lòng, hắn ở bên người nàng là vì bảo hộ nàng, chưa bao giờ để nàng khóc, cũng chưa từng thấy nàng khóc thảm thiết như vậy.

Cho dù đối mặt phong ba, cho dù giam đệ đệ, nàng cũng chưa chảy qua một giọt nước mắt, vẫn là nữ cường nhân, nhưng hiện tại lại khóc thành như vậy.

Trong lòng Tây Môn Tình Không hoảng hốt, hai tay giúp nàng lau nước mắt.

Thế nhưng nước mắt dường như bất tận, Huyền Vi lắc đầu không để hắn lau, vầng trán kề sát lồ.ng ngực hắn, không ngừng bồi tội nói:

“Xin lỗi, xin lỗi...

Ôm nàng, hai người trần tru.ồng ôm nhau, có chút sự tình Tây Môn Tình Không dần dần phản ứng lại, cuối cùng rõ ràng vì sao lúc trước đám người Kim Lệnh Tán nhìn mình kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK