Ba người nhìn nhau, sắc mặt khác nhau, đều im lặng uống trà.
…
Trong một ngôi đại điện tại hoàng cung nước Triệu, có tiếng người dõng dạc vang lên, một lão tướng quân mặc giáp vàng đang tranh luận kịch liệt với quần thần.
Đại thần Phàn Tú chắp tay thưa với Hải Vô Cực đang ngồi trên ngai: “Bệ hạ, xuất binh đi! Nhất định phải nhanh chóng tạo áp lực với nước Hàn, bức bách nước Hàn triệt binh. Một khi nước Yến tan rã, nước Hàn nước Tống ăn được khối thịt béo này sẽ có cơ sở để phát triển ổn định. Nước Triệu ta bị kẹp ở giữa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu!”
Ầm! Lão tướng giáp vàng đứng dậy chỉ vào mặt Phàn Tú giận dữ mắng mỏ: “Phàn Tú lão tặc, ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích từ nước Yến mà lại ra mặt cho bọn chúng như thế? Ngươi muốn chôn vùi cơ hội tốt để nước Triệu quật khởi đấy à, đáng chết! Phải chém!”
Phàn Tú đỏ mặt đứng dậy: “Bàng Đằng ăn nói bừa bãi, bôi xấu đại thần trước mặt mọi người. Xin Bệ hạ trị tội!”
Hải Vô Cực lập tức phất tay ra hiệu cho lão ngồi xuống, lại nhấn nhấn tay với lão tướng giáp vàng: “Bàng lão tướng quân, nói chuyện, không thể nói bừa!”
Lão tướng mặc giáp vàng hừ lạnh một tiếng với Phàn Tú, rồi ngồi xuống.
Người này là Đại Đô đốc nước Triệu, có đại quyền thống lĩnh binh mã nước Triệu, chức vị tương đương với Đại Tư Mã nước Yến, cả nhà trung liệt. Hai đời cha con, đã có ba người là Đại Đô đốc nước Triệu, có thể thấy được nước Triệu hậu đãi Bàng gia chừng nào.
Có điều, dường như Bàng gia không may mắn lắm, khi cha ông ta nhậm chức Đại Đô đốc, đánh một trận với nước Tề, đã chết trong tay Hô Diên Vô Hận - Thượng tướng quân nước Tề bây giờ. Thi thể cũng không tìm về được. Anh của ông ta nhậm chức Đại Đô đốc, đánh một trận với nước Yến, lại bị Ninh Vương Thương Kiến Bá đẩy vào tuyệt cảnh. Trong tuyệt cảnh vẫn không muốn bó tay chịu trói, đã rút kiếm tự vẫn, là nhờ Thái hậu hiện tại, Thương Ấu Lan ra mặt đòi lại từ trong tay nước Yến.
Lần này Bàng Đằng đến, biết thế nào cũng sẽ phải tranh cãi một trận, bèn cố ý mặc chiến giáp.
Hải Vô Cực gọi ông ta đến. Gần đây trong triều tranh cãi ầm ỹ, ông ta không chịu nổi, đành phải gọi Bàng Đằng tới cãi.
Trong bảy nước, có hai vị Đại Đô đốc thống lĩnh đại quyền binh mã. Kim giáp nước Triệu Bàng Đằng, Ngân giáp nước Tống, La Chiếu.
Bàng Đằng đã qua tuổi lục tuần, tuổi tác đã già, trước xế chiều muốn báo đại ân của nước Triệu với Bàng gia.
La Chiếu mười bốn tuổi tòng quân, mười tám tuổi suất bộ giao chiến một trận với Anh Dương Vũ Liệt nước Yến, toàn thân thoát ra, có thể dương danh thiên hạ, được Hoàng đế nước Tống thu làm nghĩa tử, ban cho chiến bào ngân giáp, hai mươi ba tuổi thăng chức làm Đại Đô đốc nước Tống, bây giờ mới ba mươi ba tuổi, văn võ song toàn, lại thêm tướng mạo tuấn tú, thê tử là tuyệt đại giai nhân, là người hăng hái, phong lưu nhất mực. Anh hùng thiên hạ, ngoài ta còn ai?
Có đại thần đứng bên Phàn Tú lên tiếng: “Đại Đô đốc, Phàn đại nhân cũng là tấm lòng vì dân vì nước, một khi hai nước Hàn Tống phát triển an toàn, nước Triệu ta sẽ lâm nguy!”
Bàng Đằng liếc mắt lạnh lùng nhìn lão: “Phát triển an toàn? Thế cục hiện giờ, các nước đều bị cuốn vào. Hàn Tống muốn ngồi đó mà hưởng thực sự không dễ dàng, chư vị quá lo lắng rồi. Hiện nay, nước Triệu ta chỉ cần ngồi đợi lương thảo chiến mã đưa tới cửa, bỗng dung có chuyện tốt như vậy, há có thể bỏ qua? Quân nhu đưa tới cửa xem như để tích trữ, ngồi đợi ba nước Hàn, Tống, Yến tiêu hao dần, chờ ba nước suy yếu, nước Triệu ta sẽ thừa thế quét ngang, đoạt ba nước như lấy đồ trong túi, cơ hội tốt đẹp như vậy, há có thể bỏ lỡ?”
Vị đại thần kia hỏi: “Chẳng lẽ Tề Vệ lại ngồi nhìn? Nhỡ họ lợi dụng chúng ta xuất binh đánh lén sau lưng thì phải làm sao?”
“Nước Tấn nhìn chằm chằm, Tề Vệ tất không dám dốc toàn lực, nhiều nhất chỉ dám đưa ra một đội liên quân nhỏ để tạo áp lực, ta có thể phái một đạo nhân mã dây dưa quấy rối trì trệ, tận lực ngăn chặn, đại sự có thể thành!”
Phàn Tú trầm giọng nói: “Đại Đô đốc, mọi chuyện sao có thể hoàn hảo như ngài nghĩ Được? Nếu xảy ra biến cố thì phải làm thế nào? Bệ hạ, lão thần vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, thế cục trước mắt không thể tuỳ tiện thay đổi, nếu không, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
“Một đám gỗ mục hồ ngôn loạn ngữ, không hiểu quân sự khó mà nói cho thông suốt được!” Bàng Đẳng lại đứng dậy, chắp tay thưa với Hải Vô Cực: “Bệ hạ không cần để ý đến bọn tanh hôi này, trước mắt, thế nào cũng không thể xuất binh, chỉ có thể ngồi nhìn. Dù là tạo áp lực với nước Hàn hay cuối cùng xuất binh quét ngang thiên hạ, chúng ta đều có được quyền chủ động. Dù đánh không thành, ngồi nhìn ba nước tiêu hao đến la trời cũng là một chuyện tốt với nước Triệu ta.”
Hải Vô Cực ừ một tiếng, nói với chúng thần: “Kế này của Bàng lão tướng rất hay!”
…
Trong hoàng cung nước Tấn, các chậu than sưởi ấm được xếp san sát nhau, những người đang ở đây đều là đại thần hạch tâm, cấp bậc không đủ khó có thể tiếp xúc với những chuyện cơ mật cao cấp.
Kế hoạch không bằng biến hóa, có rất nhiều chuỵện phải dựa theo tình thế mà thay đổi, Thiệu Bình Ba cũng đang trong cảnh khẩu chiến quần thần.
Dù nước Tấn nghèo, nhưng chí không tận, dân phong cường thế, vẫn canh cánh trong lòng chuyện nước Tấn ngồi không nuốt ba phần vật tư vận chuyển tới nước Yến. Bọn họ lại càng bất mãn chuyện nước Tấn phải cúi đầu trước nước chịu, nên đám quần thần nhao nhao không đồng ý.
“Cứng quá dễ gãy, kiên cường mãi không thể làm, cần phải kết hợp cương nhu. Bàng gia nước Triệu, hai đời hổ thẹn, Bàng Đằng tính tình cương liệt, có lòng muốn rửa nhục từ lâu. Hùng tâm của Hải Vô Cực như củi khô, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn Bàng Đằng sẽ thổi một mồi lửa, một khi đã phát sẽ không thể thu. Ba phần vật tư cho nước Triệu không phải thịt mỡ, mà là thuốc đứt ruột, để cho họ tích trữ được thật nhiều vật tư sẽ càng khiến họ nóng vội, nhanh chóng tiến hành chuyện này.”
“Lúc này nhất định nước Triệu sẽ ngồi im nhìn ba nước phía đông tiêu hao, đợi thời cơ thích hợp, nhất định Hải Vô Cực sẽ xuất binh quét ngang. Tề Vệ lo lắng nước Triệu phát triển an toàn, lại kiêng kỵ nước Tấn ta, chỉ dám lấy ra một phần nhỏ nhân mã đông chinh tạo áp lực, tất nhiên khó mà vãn hồi, nước Triệu sẽ không bỏ lỡ cơ hội đại triển hùng tâm ngàn năm có một này. Chúng ta chỉ ngồi nhìn, xem ba nước tiêu hao biến thành bốn nước tiêu hao. Chờ mà xem, thấy nước Triệu phát triển, hai nước Tề Vệ sẽ không nhịn được mà tới nước Tấn ta cầu trao đổi.”
“Nước Tấn ta nhân cơ hội tốt này, hẹn Tề Vệ tạo thành liên quân đông chinh, ở tình thế đó, bốn nước đã mệt mỏi hao tổn và suy yếu, tất nhiên hai nước sẽ đồng ý chia nhau bốn nước. Từ đó, nước Tấn ta có thể phá thế cục bị Tề Vệ phong toả nhiều năm, đất rộng người đông, tích trữ thực lực, muốn thu thập Tề Vệ cũng không khó…”
Thiệu Bình Ba khoác áo bạc vừa dạo bước qua lại giữa quần thần vừa thong thả phân tích, có thể nói là quang mang bắn tứ phía.
Thái Thúc Hùng ngồi bên trên thi thoảng lại dò xét quần thần, thấy ai nấy đều có vẻ đăm chiêu mà mỉm cười.
Bên bờ sông, thuyền lớn thuyền nhỏ vô số, đối diện là nước Yến, hai quân đối chọi cách sông.
Đại Đô đốc nước Tống La Chiếu tướng mạo tuấn dật, thân hình cao lớn, có được cái danh hào Ngọc Diện Lang Quân, mặc một thân giáp bạc bên bờ Lâm Giang, tay đặt trên bảo kiếm bên hông, hai mắt sáng ngời nhìn xa xa, áo khoác bạc đón gió lồng lộng, nước sông lăn tăn cuồn cuộn.
Nhìn ra xa một hồi, quay người lại, có người dắt ngựa trắng tới, y trở mình lên ngựa, thúc ngựa mà đi, hộ vệ theo sau.
Trở lại trong quân trướng, y muốn cởi áo khác ngắn tay mỏng, có người từ đằng sau đi tới hầu hạ.
La Chiếu khẽ hấp hấp mũi, nhìn xuống, thấy một sợi thắt lưng mềm mại trắng nõn vòng từ đằng sau ra đằng trước, khoé miệng cong cong mỉm cười, rút kiếm, bất chợt xoay người, giơ kiếm gác lên cổ một một tiểu tốt gầy gò, quát: “Thích khách ở đâu ra?”