“Đúng vậy, ta cũng muốn biết là ai làm, đúng là gan chó quá lớn rồi!
Sa Như Lai chợt nhớ ra cái gì, thử hỏi:
“Xác nhận người chết là Ngưu Hữu Đạo sao?
La Phương Phỉ thoáng ngẩn người ra:
“Sư huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ còn có thể báo tin tức giả sao? Người chết đương nhiên là Ngưu Hữu Đạo, không phải Ngưu Hữu Đạo còn có thể là ai khác chứ?
“Ta không phải có ý này. Ta hỏi đã xác nhận thi thể là bản thân Ngưu Hữu Đạo chưa?
Sa Như Lai giải thích một câu, sở dĩ hắn hỏi vậy bởi vì hắn biết một chuyện khác, hắn từng tự tay tiễn một "Ngưu Hữu Đạo".
La Phương Phỉ:
“Ngay cả phụ thân cũng bị kinh động thì dĩ nhiên là chính xác rồi, sao có thể sai được chứ.
“Nói có lý!
Sa Như Lai gật đầu, sau đó lấy lý do còn có công vụ mà đuổi La Phương Phỉ đi.
Người đi rồi, hắn lại không làm việc nữa, vẫn đi qua đi lại ở bên trong phòng với vẻ mặt nghi ngờ. Người chết có đúng là Ngưu Hữu Đạo không? Bên trong Thánh cảnh chẳng phải vẫn có một "Ngưu Hữu Đạo" sao?
Hắn nghi ngờ người chết kia là giả, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, không quan tâm là thật hay giả, chỉ cần chết một người, một người khác cũng không dễ hiện thân. Lẽ nào Ngưu Hữu Đạo thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Tên giảo hoạt kia lại chết như vậy, thật sự có thể dễ dàng chết ở trong tay người khác như vậy sao?
Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt lành, biết càng nhiều lại nghĩ càng nhiều, càng thấy phiền não hơn.
Mà sau đó, Vương Tôn đi tới dâng một phần mật thư.
Là mật thư do Ngưu Hữu Đạo gửi tới, hẹn gặp mặt hắn. Theo quy củ cũ, thời gian gặp mặt do Sa Như Lai sắp xếp, vì làm vậy Sa Như Lai bên này sẽ yên tâm hơn.
Sa Như Lai thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy lá thư này, chắc hẳn người chết là giả. Chỉ là hắn không rõ Ngưu Hữu Đạo làm như vậy để làm gì. Bên trong Thánh cảnh chết một người, Ngưu Hữu Đạo ngươi còn có thể lộ diện được sao?
Hắn nóng lòng muốn biết nguyên nhân nên lập tức bắt tay vào sắp xếp chuyện gặp mặt...
Trong Vấn Thiên Thành, bầu không khí khẩn trương khác thường. Hoàng Ban làm quản sự trấn thủ nơi đây lo lắng không yên, nhưng hắn không có cách nào. Cục diện quá lớn nên chín Thánh đều tới.
Một Vấn Thiên Thành nho nhỏ, bình thường khó thể thấy được một Thánh Tôn đi tới. Bây giờ chín Thánh tập trung, Hoàng Ban cảm giác áp lực rất lớn.
Chờ sau khi chín Thánh tập trung bên ngoài đình, Hoàng Ban không ngừng tính toán thời gian xem Đinh Vệ sẽ tới vào lúc nào. Bây giờ chắc cũng sắp đến rồi mới phải.
Cũng mong Đinh Vệ đến nhanh lên, bằng không hắn có cảm giác ăn không tiêu. Tâm tình Cửu Thánh cũng không tốt, nếu chẳng may hầu hạ không tốt thì chết thế nào cũng không biết đâu.
Huyền Diệu cũng đứng bên cạnh nhưng trầm mặc ít nói.
Trên trình độ nào đó mà nói, đáng lẽ phải là hắn trấn thủ Vấn Thiên Thành, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, hắn thoát khỏi chuyện bị tra hỏi là chuyện may mắn rồi. Bây giờ không tới phiên hắn đứng ra gánh chịu áp lực này.
“Quản sự, di thể của Ngưu Hữu Đạo đã đến.
Chu Thiên Vũ đi nhanh tới, chắp tay bẩm báo với Hoàng Ban. Trông vẻ mặt hắn cũng tiều tụy. Hắn bắt không được hung thủ nên bị dày vò, vẫn luôn lo lắng buồn phiền.
Hoàng Ban tức giận nói:
“Sao bây giờ mới tới?
Chu Thiên Vũ vội vàng giải thích nói:
“Quản sự, chúng ta không thể mặc cho thích khách chạy thoát, vẫn luôn cố gắng lục soát khắp nơi. Su khi nhận được thư do quản sự đưa tới, chúng ta mới tìm phi cầm đưa di thể về, vì vậy mới chậm trễ thời gian.
Hoàng Ban cười lạnh:
“Lục soát? Lục soát được gì không? Kẻ dám ngang nhiên hạ sát thủ, người ta làm sao có thể không chuẩn bị thỏa đáng được? Lúc đó không bắt được, sau đó còn muốn lục soát nữa à? Ta thấy ngươi cố ý kéo dài thời gian thì có!
Ngay trước mặt người nhà, Chu Thiên Vũ cũng không dám nói láo, vẻ mặt đau khổ nói:
“Hoàng quản sự, ta biết là chậm trễ thời gian, nhưng ta cũng không có cách nào. Ta không thể không “cố gắng hết sức", nếu tùy tiện lục soát vài cái đã trở lại, sao có thể báo cáo kết quả công tác được?
Trong khi nói chuyện, hai nhân viên Yêu Hồ Tư dùng cáng cứu thương đơn giản đưa thi thể tới.
Hoàng Ban lập tức tiến lên nhìn. Khi thấy rõ gương mặt của người chết, hắn không nhịn được thở dài:
“Đúng là người này!
Huyền Diệu cũng vội vàng tiến lên nhìn. Sau khi thấy rõ người chết đúng là Ngưu Hữu Đạo, hắn còn thò tay thăm dò cơ thể của người chết. Khi xác nhận thật sự đã chết, ánh mắt hắn không chừng thay đổi và quay đầu liếc nhìn trong đình, không biết chín Thánh muốn xem di thể làm gì.
“Nào, cẩn thận nâng vào đi.
Hoàng Ban phất tay ra hiệu đưa cáng cứu thương đi vào, đồng thời cũng nói với Chu Thiên Vũ:
“Ngươi cũng vào đi. Ngươi là đương sự, Thánh Tôn có khả năng sẽ hỏi chuyện ngươi.
Chu Thiên Vũ hoảng hốt vội nói:
“Quản sự, ta cũng không tận mắt nhìn thấy được. Khi ta chạy đến thì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Ta cũng chỉ nghe người phía dưới nói thôi. Bọn họ nhìn thấy, bọn họ biết.
Hắn chỉ vào hai người nâng cáng cứu thương và muốn lảng tránh chuyện đi gặp chín Thánh. Hắn thật sự sợ hãi.
Hoàng Ban tức giận:
“Bảo ngươi vào thì cứ vào đi.
Chu Thiên Vũ bất đắc dĩ. Huyền Diệu thò tay đẩy vào sau lưng hắn sau đó cũng chủ động đi theo vào.
Cáng cứu thương được đưa vào và để lại ở giữa đình. Những người khác khoanh tay đứng. Hoàng Ban sửa sang lại trang phục rồi mới tiến vào chính sảnh.
Chẳng bao lâu, hắn lại cúi người đi ra. Phía sau có chín người cả nam cả nữ lần lượt đi ra. Đó chính là chín Thánh, vừa lộ diện đã phát ra khí thế đè người.
“Tham kiến Thánh Tôn!
Mấy người đang đứng khoanh tay nhanh chóng chắp tay hành lễ.
Nguyên Sắc giống như một viên thịt tròn lớn đi tới phất tay. Nhưng người ở đây đều là người của Phiếu Miểu Các, nói ra cũng là người của Đại Nguyên Thánh Địa hắn. Hôm nay là hắn nắm giữ Phiếu Miểu Các của Đại Nguyên Thánh Địa.
Mọi người hành lễ xong lập tức lùi lại, tránh cáng cứu thương.
Cửu Thánh đi tới bên cạnh cáng cứu thương và quan sát di thể. La Thu hỏi:
“Người này chính là Ngưu Hữu Đạo sao?
Hoàng Ban vừa định trả lời, nào ngờ Đốc Vô Hư mắt lạnh liếc nhìn Lữ Vô Song:
“Có phải là Ngưu Hữu Đạo hay không thì phải hỏi Lữ đại mỹ nhân. Lữ đại mỹ nhân và hắn chắc hẳn rất quen thuộc đi?
Mấy người nghe vậy liền cùng nhìn về phía Lữ Vô Song. Lữ Vô Song lạnh như băng nói:
“Đốc Vô Hư, ngươi đừng ở chỗ này giở giọng điệu khó chịu nữa. Ta chỉ gặp mặt hắn một lần ở bên ngoài Vô Lượng Viên, cũng chưa tính là quen thuộc.
Nàng dứt lời liền đi tới, nhìn từ trên cao xuống:
“Chắc là hắn.
Mục Liên Trạch nhìn về phía Ô Thường bên cạnh:
“Ma đầu, thi triển tà pháp chiêu hồn của ngươi đi.
Ô Thường với cơ thể cao lớn và để trần nửa trên, lộ ra cơ bắp vạm vỡ, tóc tai bù xù từ trong đám người đi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của di thể quan sát một lát, giọng nói vang dội:
“Nếu như âm hồn không tan thì còn có khả năng. Chết vào ban ngày đúng lúc dương chí thì âm sẽ sợ hãi bỏ trốn, lại qua lâu như vậy nên trên cơ bản không khả năng làm được.
Mục Liên Trạch:
“Trên cơ bản không có nghĩa là hoàn toàn vô vọng, dù sao cũng phải thử xem sao!
Ô Thường không nói thêm, đột nhiên bấm tay bắn ra, một đạo kình phong đánh xuống vị trí mi tâm của di thể, một giọt máu đông cứng lại và chậm rãi từ lỗ thủng di chuyển lên trên không trung.
Sau khi giọt máu di chuyển tới độ cao ngang ngực, trong miệng Ô Thường hình như lẩm bẩm vài từ, đột nhiên hai tay vỗ một cái. Chỗ vỗ tay dần dần có sương mù màu đen lượn lờ như ẩn như hiện.
Ngón út và ngón áp út vừa thu lại, ngón giữa và ngón trỏ bỗng nhiên chọc ra, chỉ về phía giọt máu, sương mù màu đen quấn quanh ngón tay lập tức giống như một con rắn đen bơi về phía giọt máu này.
Sương mù màu đen đánh lên giọt máu đều thẩm thấu vào trong giọt máu, cuối cùng ngưng tụ lại bên trong hình thành, rõ ràng một chấm đen ở bên trong.