“Đúng vậy, không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu, chiến lược này của Nam châu không giống người thường. Bằng vào năng lực chấp hành của Nam châu thì chiến lược này tất nhiên có hiệu quả, xem ra bình định nội loạn nước Yến sắp xong, không biết mấy nhà kia còn có thể đánh nhau được không.”
Thiệu Bình Ba khép tấu chương lại ngước đầu hỏi:
“Bệ hạ muốn rút tu sĩ nước Tấn về?”
Thái Thúc Hùng gật đầu nói:
“Kêu ngươi đến là để nói việc này, cô vương đang có ý đó.”
Đạo lý rất đơn giản, không thể để nước Yến bình diệt phản loạn quá nhanh, nếu không thì chẳng đạt tới mục đích khi Hàn Tống ra binh, không đến mục đích khiến nước Triệu tham gia, cuối cùng ảnh hưởng mục đích bên nước Tấn. Giờ nước Yến tiêu diệt phản loạn đã cứng rắn hơn, tu sĩ nước Tấn đâu chịu bỏ sức ra giúp nữa.
Nhưng Thiệu Bình Ba không đồng ý làm như vậy:
“Bệ hạ, theo vi thần thấy chưa thể rút người về.”
Thái Thúc Hùng khẽ kêu lên:
“Hãy nói ý nghĩ của ngươi.”
Thiệu Bình Ba nói:
“Giờ mà rút người về dễ bị lộ ý đồ của nước Tấn, sẽ làm mấy phương khác giật mình dừng tay. Đừng rút người về, nhưng có thể ra công mà không ra sức, làm bộ cho có.”
Thái Thúc Hùng trầm ngâm hỏi:
“Làm vậy có thể không bị nhìn thấu không?”
Thiệu Bình Ba nói:
“Có thể tìm cớ, lúc trước bị mấy đường chư hầu nước Yến qua loa hại bên nước Tấn mất mát nặng nề, lòng còn sợ hãi nên bảo thủ.”
Thái Thúc Hùng gật đầu nói:
“Ừ, kế này rất hay.”
Thái Thúc Hùng không biết rằng trong lòng Thiệu Bình Ba còn có tính toán khác. Tu sĩ nước Tấn đã lấy lòng tin bên nước Yến, một số người canh giữ bên cạnh Thương Triêu Tông, để người lại đó chờ khi có cơ hội có thể tùy thời trừ bỏ Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh.
Thiệu Bình Ba rời khỏi hoàng cung bước chậm trên quảng trường trong cung, tâm tình hơi mâu thuẫn. Nam châu đột nhiên chơi chiêu này quấy rầy kế hoạch của y, đối với y thì hao tổn tu sĩ nước Tấn còn ít, nhưng thế cục biến đổi buộc phải khiến tu sĩ nước Tấn rút tay về.
Nhưng thế cục chiến trường thay đổi tiếp làm ý đồ khiến tu sĩ nước Tấn rút tay về không thực hiện được, hoặc có thể nói là không phát huy bất cứ tác dụng gì. Thế cục biến đổi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lạc Hà lĩnh bị công phá, người ngựa Hạo châu chính thức phát động tổng tấn công, thế công của phản quân bỗng rút nhanh, nói là chạy trốn cũng không khoa trương.
Quyết định của Thương Triêu Tông có sai sót, y nhâm mệnh Tô Khải Đồng đánh tới Thiên Lý giang thì phòng thủ nên đã bỏ lỡ cơ hội truy kích tốt nhất.
Ngay cả Mông Sơn Minh cũng không đoán trước phản quân đột nhiên chạy trốn.
Một đường người ngựa nhanh chóng chạy hướng đông, đó là đội của Ngô Công Lĩnh ra lệnh toàn diện co rút binh lực.
Người ngựa nghỉ ngơi giữa đường, đám người Toàn Thái Phong tiến lên hỏi:
“Đại tướng quân đi đông làm gì?”
Ngô Công Lĩnh đáp:
“Tất nhiên là để đọ sức với địch.”
Toàn Thái Phong hỏi tới:
“Đọ sức thế nào?”
Ngô Công Lĩnh khẽ thở dài:
“Có nói thì Toàn trưởng lão cũng không hiểu. Trưởng lão yên tâm, ta sẽ không chịu chết, có diệu kế ứng đối."
Toàn Thái Phong không nói gì, đúng là không hiểu chuyện điều binh khiển tướng.
Nhưng Đan Đông Tinh tạm thay chưởng môn Đồng Tiên các thì quen Ngô Công Lĩnh không chỉ một, hai ngày, quen biết lâu năm hiểu nhau nên nhận ra có gì không đúng.
Thừa dịp mọi người rời đi, Đan Đông Tinh đến gần Ngô Công Lĩnh hỏi nhỏ:
“Đại tướng quân còn có mưu đồ khác?”
Ngô Công Lĩnh liếc nhanh bốn phía rồi thì thầm:
“Đan trưởng lão lẽ nào chưa nhìn ra? Chúng ta bị đám chó chết kia lừa, gì mà kiềm chế Nam châu, khi gió!”
Đan Đông Tinh cũng nhìn ra, Nam châu vừa ra binh là việc rõ ràng.
Đan Đông Tinh khẽ thở dài:
“Việc đã đến nước này chúng ta không còn đường lùi, có thể làm sao bây giờ?”
Mặt Ngô Công Lĩnh vặn vẹo nói:
“Hàn Tống muốn đem chúng ta làm thành con rối chết thay, mơ đẹp quá, ta sẽ không để họ khoanh tay đứng nhìn, chúng ta một đường hướng đông trực tiếp xông tới nơi hai nước đối chọi làm rối, ta chống mắt xem Hàn Tống làm sao đứng ngoài cuộc!”
Nói trắng ra là Ngô Công Lĩnh sợ, không muốn đánh với đại quân bình định triều đình nữa, muốn chạy trốn.
Đan Đông Tinh rất lo lắng hỏi:
“Kéo hai trăm vạn người thì có thể xông qua không?”
Ngô Công Lĩnh vô tình nói:
“Đan trưởng lão còn trông chờ có thể mang đi hai trăm vạn người ngựa? Toàn là hạng ô hợp không trải qua huấn luyện chính quy lâu dài, đi không mau, chạy không nổi, càng không có kinh nghiệm chém giết. Đụng đến dễ ăn hiếp thì như ong vỡ tổ xúm lại hù dọa người, tăng thanh thế còn được, muốn dựa vào bọn họ đánh nhau thì buồn cười. Lúc trước có thể lợi dụng mâu thuẫn bên triều đình chiếm lợi một chút, giờ người ngựa Nam châu hiệu lệnh năm đường chư hầu, tổng cộng sáu đường chư hầu hợp sức, chúng ta không đánh lại họ, không chạy chẳng lẽ ở lại chờ chết sao? Đám ô hợp này có mang đi chỉ tổ lãng phí lương thực, lợi dụng chúng chắn truy binh cho chúng ta còn được, đừng hy vọng mang đi hết. Có thể mang theo người ngựa bản bộ Thương châu đã giỏi lắm rồi.”
Đan Đông Tinh bực mình nói:
“Đã biết không đánh lại tại sao lúc trước ngươi còn đồng ý phản loạn?”
Bây giờ Đan Đông Tinh rất hối hận, bằng vào việc phản quân Thương châu đã làm như đốt nhà giết người cướp của thì triều đình sẽ không tha cho họ. Bằng vào Đan Đông Tinh giết chưởng môn Khúc Vân Không của Đồng Tiên các, nữ nhi của chưởng môn đời trước Tử Kim động thì ba đại phái tuyệt đối sẽ không tha cho Đan Đông Tinh.
Giờ có muốn đầu hàng cũng muộn.
Ngô Công Lĩnh nói:
“Thì bởi vì bị bọn họ lừa bịp, ta cứ tưởng nổi lên chiến sự là đại quân Hàn Tống sẽ thừa dịp đánh vào, chờ chia chỗ tốt sẽ không thiếu phần chúng ta. Ai ngờ kéo dài đến bây giờ hai nước không có phản ứng, rõ là đẩy chúng ta vào hố lửa, sao có thể không cầu tự bảo vệ mình? Hiện tại xông hướng đông là đường sống duy nhất của chúng ta, chỉ cần thành công quấy rối thì trong tay chúng ta có mấy chục vạn người ngựa là vốn liếng tự bảo vệ mình!”
Đan Đông Tinh không còn cách nào khác, không hiểu việc điều khiển đại quân xoay sở đối kháng, chỉ có thể ỷ lại tướng già kinh nghiệm sa trường đầy mình này.
Đan Đông Tinh chắp tay nói:
“Đồng Tiên các không đổi chí hướng, nguyện tiếp tục nâng đỡ đại tướng quân!"
Ngô Công Lĩnh khinh thường thầm nghĩ bây giờ Đồng Tiên các trừ cột chung với lão tử thì còn đường ra nào sao?
Ngoài mặt Ngô Công Lĩnh nhe răng cười nói:
Tự nhiên là họa phúc cùng chia!"
Hoàng cung Yến Kinh.
Thương Kiến Hùng ngồi sau bàn nghe tin vụt ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc hỏi:
“Thương Triêu Tông giết Thi Thăng?”
Điền Vũ nâng tấu chương gật đầu nói:
“Không sai thưa bệ hạ, Ca Miểu Thủy thấy tận mắt. Thi Thăng xâm nhập quân doanh của Thương Triêu Tông muốn làm khó dễ hỏi tội, kết quả bị Thương Triêu Tông bắt lấy, ra lệnh một tiêng chém đầu Thi Thăng và hai đệ tử đắc lực tại chỗ, đưa đầu cho Tô Khải Đồng.”
Sắc mặt Thương Kiến Hùng thay đổi liên tục sau cùng cười khẩy nói:
“Đúng là cha nào con nấy. Năm xưa Ninh Vương ra lệnh giết trưởng lão Linh Kiếm sơn, bây giờ đổi thành nhi tử của hắn. Tốt, tính tình chết không hối cải này thú vị, rất thú vị.”
Thương Kiến Hùng hếch cằm nói:
“Để ý phản ứng bên kia.”
Điền Vũ biết Thương Kiến Hùng ám chỉ cái gì, khom người nói:
“Tuân lệnh.”
Cần chú ý là bên ba đại phái, họ còn phản ứng gì khác ngoài giật mình khi nhận được tin.
Trong một tòa đình. Mạnh Tuyên, Cung Lâm Sách nhìn chằm chằm Long Hưu đứng bật dậy, biểu tình dữ tợn tàn khốc, hầm hừ cười nhạt.
Một đám đệ tử Tiêu Dao cung chạy tới ngoài đình, tức giận lên án công khai không ngớt, tuyên bố muốn xử Thương Triêu Tông hoặc phải nợ máu trả bằng máu.
Trong đó có đệ tử của Thi Thăng gào khóc xin chưởng môn làm chủ.
Đệ tử này buồn thật, Thi Thăng chết rồi cách cục thế lực trong môn sẽ tẩy rửa một phần, người phe Thi Thăng đều phải đứng sang góc.
Dịch Thư tức giận nói:
“Sư phụ, nếu không có Ngưu Hữu Đạo chống lưng thì Thương Triêu Tông lấy đâu ra lá gan to như vậy? Ngưu Hữu Đạo và Thương Triêu Tông rắn chuột một ổ, căn bản không để Tiêu Dao cung chúng ta vào mắt! Dám giết trưởng lão của Tiêu Dao cung chúng ta, sao có thể bỏ qua!”