Có chút sự tình người khác không thể hoàn toàn hiểu, Triệu Hùng Ca vừa nghe liền minh bạch thâm ý trong đó, nhớ tới năm đó hắn và Ngưu Hữu Đạo ở dưới ánh trăng đối thoại.
Nhớ năm đó Ngưu Hữu Đạo nói với hắn, chỉ cần ngươi ta còn có một người sống sót, hương hỏa của Thượng Thanh Tông sẽ không ngừng!
Triệu Hùng Ca nhìn hắn, môi mấp máy, tâm tình rõ ràng có chút kích động.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nhắc nhở.
“Có một điểm cần chú ý, Thiệu Bình Ba này không biết đã từng trải qua cái gì, vì đạt được mục đích, có thể hy sinh tất cả, hành sự có thể nói cực đoan. Nhưng từ một vài hành động của hắn ở những năm này, có thể thấy lòng dạ bao dung thiên hạ muôn dân, đại thiện là hắn, đại ác cũng là hắn, là người hay quỷ đều ở trong một ý niệm. Cho nên người này có thể dùng, nhưng cần cẩn thận, một khi cho hắn cơ hội, hắn chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt tu sĩ trong thiên hạ, bao quát Thượng Thanh Tông.”
“Giả Vô Quần thì nhân nghĩa ôn hòa hơn nhiều, có việc thì giải quyết, không việc thì chỉ lo thân mình, lòng không có dã tâm. Nhưng mặc kệ là Thiệu Bình Ba, hay Giả Vô Quần, một khi có cơ hội, chỉ sợ đều sẽ không bỏ qua cho tu sĩ trong thiên hạ, hơn nữa một khi động thủ, thủ đoạn tất nhiên sẽ cực kỳ tàn khốc!”
“Cho nên ở chung với hai người này thế nào, cần các ngươi tự mình cân nhắc. Ngươi biết trên Ma điển có sự tình giới vực thứ năm, có thể nói cho bọn hắn để điều hoà, các ngươi nhìn mà lo liệu, nếu ta không thể trở về, cũng quản không được.”
Triệu Hùng Ca yên lặng nói.
“Đông Quách sư huynh không nhìn lầm người, Thượng Thanh Tông có phúc!”
Ngưu Hữu Đạo không nhịn được lườm hắn một cái.
“Ngươi bớt thiếp vàng lên mặt hắn đi, sau sự tình này, xem như ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, sẽ không nợ Thượng Thanh Tông cái gì nữa.” Thấy hắn lại muốn mở miệng, đoán được hắn muốn nói cái gì, bận rộn nhấc tay.
“Ngừng, đừng giảng đạo lý với ta, ta không nghe lọt.”
Triệu Hùng Ca im lặng.
Lữ Vô Song bỗng lên tiếng nói: “Các ngươi đến cùng muốn làm thế nào, không chắc chắn thì không nên mạo hiểm!”
Trước mắt phương thức làm việc cụ thể, bất kể là Ngưu Hữu Đạo hay Viên Cương, đều tiến hành ẩn giấu nàng, bởi vì ẩn giấu, nàng đoán được Ngưu Hữu Đạo muốn hành động hung hiểm, lần này nghe được bàn giao hậu sự, chẳng khác nào là xác nhận.
Trong mắt Thương Thục Thanh tràn đầy lo lắng, nàng không ngốc, tự nhiên nghe ra Ngưu Hữu Đạo đang bàn giao hậu sự, nhưng trước mắt dường như không có phần để nàng nói chuyện, nên càng gấp.
Ngân Nhi thì nghe không hiểu, dáng vẻ vẫn không buồn không lo, cất đồ ăn vặt vào trong cặp sách của nàng, thỉnh thoảng đưa tay móc ra lột vỏ nhét vào trong miệng.
Đối với nàng mà nói, trên đời dường như không có sự tình gì hạnh phúc hơn ăn, người quen thuộc đều không cảm thấy kinh ngạc.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Lữ Vô Song cười nói: “Ngươi yên tâm, chuyến này ta có chín mươi chín phần trăm nắm chắc, sự tình hoàn toàn không có nắm chắc ta không thể làm.”
Lữ Vô Song: “Vậy ngươi nói những phí lời này làm gì? Ngươi muốn chết, ta không ngăn cản, nhưng nam nhân của ta nhất định phải an toàn trở về.”
Triệu Hùng Ca hơi nghi ngờ nhìn nữ nhân này, không biết nam nhân của nàng là ai.
Ngưu Hữu Đạo: “Mọi việc luôn có khả năng ngoài ý muốn, ba thánh càng không phải hạng người tầm thường, lấy chuẩn bị phòng ngừa vạn nhất là phải làm. Tốt rồi, ý ta đã quyết, ngươi đến nơi này nghe theo an bài là được.”
“Ngươi...” Lữ Vô Song tức giận, nhưng xác thực là bó tay.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Triệu Hùng Ca nói: “Giao hai người bọn họ cho ngươi, bảo vệ tốt các nàng, phương thức mở ra phong ấn ngươi cũng biết, địa phương ở sau thác nước.”
Thác nước? Triệu Hùng Ca dán mắt vào địa phương truyền đến thanh âm ào ào, khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định trở lại trên mặt hắn, ngữ khí cũng kiên định.
“Bình an trở về! Ta tin tưởng năng lực của ngươi, nhất định có thể trở về, sự tình mở ra phong ấn còn chờ ngươi làm.”
Ngưu Hữu Đạo ha ha, tách ra đề tài này.
“Ta phát hiện ngươi giả vờ lôi thôi càng vừa mắt, thu thập sạch sẽ, ta ngược lại có chút không quen.” Sau đó nhìn Ngân Nhi nói: “Ngân Nhi, đi theo ta.”
Ngân Nhi gật đầu, bị dắt tay đi mấy bước, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Thương Thục Thanh.
“Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước quay đầu lại hỏi: “Quận chúa còn có việc phân phó?”
Thương Thục Thanh cắn môi, thanh âm run run nói: “Có thể không đi được không?”
Nàng biết mình không có tư cách ngăn cản cái gì, cũng không giúp được cái gì, nhưng biết vị này có khả năng không về được.
“Không còn đường quay đầu, không đi, hết thảy đều sắp thành lại hỏng, bắt buộc phải làm!” Ngưu Hữu Đạo nói xong, kéo Ngân Nhi rời đi.
“Thanh Thanh?” Ngân Nhi liên tục quay đầu lại, dường như bây giờ mới phát hiện Thương Thục Thanh không đi theo, nên cầu Ngưu Hữu Đạo.
“Đạo Đạo, cho Thanh Thanh đi cùng.”
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới, ra hiệu Vân Cơ mở đường, kiên quyết lôi Ngân Nhi đi.
Ngân Nhi ở trên tay hắn là lật không nổi sóng gió, người khác lo lắng làm nàng tức giận, nhưng hắn không sợ, bởi vì hắn tùy thời có thể hóa giải yêu khí dị chủng của Ngân Nhi, có thể áp chế Ngân Nhi ở trong trạng thái hư nhược.
Trên bờ chỉ còn ba người, Triệu Hùng Ca căng thẳng nhìn chằm chằm địa phương Ngưu Hữu Đạo biến mất, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Lữ Vô Song.
“Quận chúa khóc?”
Triệu Hùng Ca nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Thương Thục Thanh đã lệ rơi đầy mặt, không khỏi hỏi.
“Sao vậy? Sợ hoàn cảnh hắc ám ở nơi này? Yên tâm, không sao đâu.”
Thương Thục Thanh lắc đầu, nghẹn ngào, đã khóc không thành tiếng.
“Đều là ta sai, ta không nên vì tư dục của mình kéo hắn từ Thượng Thanh Tông xuống.”
Nguyên lai là cái này! Lữ Vô Song không biết nội tình, hờ hững nói: “Ngươi cả nghĩ quá rồi, chỉ là Thượng Thanh Tông là giữ không nổi hắn, rời Thượng Thanh Tông không có quan hệ gì tới ngươi, lúc trước không phải hắn không đi, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi. Kim lân há là vật trong ao? Cái thế đạo này hắn không thể tránh khỏi, không có ngươi đi Thượng Thanh Tông, hắn sớm muộn cũng sẽ xuất sơn kiếm chuyện.”
Triệu Hùng Ca thì trấn an nói: “Quận chúa, mặt của ngươi, hắn đã giúp ngươi tìm được biện pháp trị hết. Rất nhanh, không được bao lâu, cái bớt trên mặt ngươi có thể loại trừ.”
Thương Thục Thanh lệ khó dừng, đầy cõi lòng tự trách, cũng không biết có nghe được hay không.
Ngược lại là Lữ Vô Song, mắt lạnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng Ca.
“Triệu Hùng Ca, ngươi ở dưới mí mắt của Ô Thường ẩn giấu đủ thâm a, ngươi cũng đột phá đến Nguyên Anh kỳ?”
Triệu Hùng Ca nhìn nàng, nghi hoặc.
“Còn chưa thỉnh giáo, ngươi là ai?”
Lữ Vô Song nhấc tay kéo xuống mặt nạ, lộ ra chân dung.
“Lữ Vô Song!”
“...” Triệu Hùng Ca trợn to hai mắt nhìn nàng, hắn gặp qua, ở Yêu Ma Lĩnh gặp qua vị này hiện thân, cũng biết bây giờ vị này ở bên người Ngưu Hữu Đạo, chỉ là không nghĩ tới, chẳng trách Ngưu Hữu Đạo nói bằng kiến thức của vị này gì gì đó.
Thương Thục Thanh cũng bị danh tự này dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn chằm chằm, vị này chính là Vô Song Thánh Tôn trong truyền thuyết?
Bất quá nhìn khí thế của vị này, bễ nghễ khiếp người, không giống như giả a.
Dâm uy của Thánh Tôn chấn nhiếp thiên hạ đã lâu, có thể nói xâm nhập đến trong xương của chúng sinh, đột nhiên ở bên người mình, tâm tình muốn không bị ảnh hưởng cũng khó.
Triệu Hùng Ca sửng sốt một lúc, thử hỏi.
“Mới vừa rồi ngươi nói nam nhân của ngươi, nam nhân của ngươi là ai?”
Lữ Vô Song bình tĩnh nói: “Viên Cương!”
“A!” Triệu Hùng Ca thất thanh.
“Cái hầu tử kia?”
Viên gia? Thương Thục Thanh cũng há hốc mồm, có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, trong nháy mắt quên tâm tình khổ sở.
Lữ Vô Song hờ hững nói: “Không được sao?”
Triệu Hùng Ca hồ nghi.
“Ngươi mở chuyện cười hả?”
Lữ Vô Song: “Chuyện cười? Ngươi cảm thấy ta sẽ cầm loại sự tình này mở chuyện cười? Đã bái thiên địa, phu thê cưới hỏi đàng hoàng, Ngưu Hữu Đạo không nói với ngươi?”