Nghe được lời này, Thiệu Tam Tỉnh minh bạch đại công tử nghĩ gì, đại công tử hẳn là muốn suy đoán ra thân phận chân thực của người bí ẩn này.
Hắn lẳng lặng chờ ở bên cạnh, không dám quấy nhiễu dòng suy nghĩ của công tử.
“Ài!
Thiệu Bình Ba phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Thiệu Tam Tỉnh không rõ.
“Vì sao công tử lại phiền muộn?
Thiệu Bình Ba tự giễu cười cợt.
“Ngưu Hữu Đạo chết rồi!
“Cái gì?
Thiệu Tam Tỉnh có chút mộng, cho rằng bản thân nghe lầm.
Thiệu Bình Ba than thở:
“Bằng hiểu biết của chúng ta, không dám tin tưởng phải không? Ta vừa nghe cũng không dám tin, nhưng chưởng quỹ nói rất rõ ràng, sáng tỏ không có sai sót, Ngưu Hữu Đạo ở trong Thánh cảnh trêu chọc phải người không nên trêu chọc, bị người giết, bây giờ ngay cả hung thủ là người phương nào cũng không biết, ở trong Thánh cảnh chọc ra động tĩnh không nhỏ.
Thiệu Tam Tỉnh y nguyên khó có thể tin.
“Bằng bản lĩnh của Ngưu Hữu Đạo, làm sao có khả năng dễ dàng ngộ hại? Đại công tử, Ngưu tặc xảo trá, có thi thể xác nhận không, nếu như không xác nhận, nên cẩn thận có trò lừa!
Bị từ Bắc Châu đuổi đến Tấn quốc ăn nhờ ở đậu, còn bị cắt đi hết thảy vây cánh, hắn quá kiêng kỵ Ngưu Hữu Đạo rồi.
Thiệu Bình Ba cười ha ha, phát hiện lão nô này phản ứng giống y như hắn, biết tin Ngưu Hữu Đạo qua đời phản ứng đầu tiên là không tin, lắc đầu nói:
“Sẽ không sai lầm. Có không ít người chứng kiến, thi thể cũng xác nhận, bên Thánh cảnh nghiêm ngặt xác nhận, người chết đích xác là Ngưu Hữu Đạo.
“Thật chết rồi...
Thiệu Tam Tỉnh nỉ non, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
“Người này không chết, tất thành hậu hoạn của công tử, bây giờ chết rồi, cũng coi như giải nỗi lo về sau cho đại công tử. Nhắc tới cũng phải, lúc trước hắn tiến vào Thánh cảnh, mọi người đã báo trước có hung hiểm, không nghĩ tới thật không thể tránh thoát. Cũng khó trách Thánh cảnh làm cả tu tiên giới nơm nớp lo sợ, xem ra người bình thường là vô phúc hưởng thụ.
“Ài!
Thiệu Bình Ba ngửa mặt lên trời thở dài.
“Phải, thật chết rồi.
Nghe ngữ khí này, Thiệu Tam Tỉnh thử hỏi:
“Hắn chết rồi, đại công tử dường như không cao hứng, trái lại có tiếc hận, hẳn là thương tiếc anh hào?
Thiệu Bình Ba cười khổ:
“Thương tiếc anh hào? Quỷ mới thương tiếc anh hào, ngươi cảm thấy ta sẽ thương tiếc anh hào với hắn sao? Ta hẳn nên rất cao hứng, nhưng không biết vì sao lại không cao hứng nổi. Loại nhân vật này, trên đời hiếm thấy, lại chết ở trong tay bọn đạo chích mưu sát, có lẽ người tính không bằng trời tính!
Nói xong liên tục thở dài.
Thiệu Tam Tỉnh trầm mặc, đại khái đoán được nguyên do đại công tử không cao hứng, đại công tử nhiều lần bại ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, không thể quyết một trận thư hùng đánh bại đối phương, sợ là ngụm ác khí trong lòng khó có thể tiêu tan, sau này thanh danh bại tướng dưới tay Ngưu Hữu Đạo, sợ là đại công tử phải gánh cả đời.
Hắn nghĩ tới, nhưng không dám nói, có mấy lời không nói mới tốt.
Nói chung xác nhận Ngưu Hữu Đạo chết rồi, hắn rất cao hứng, vô cùng cao hứng, từ trước tới nay Ngưu Hữu Đạo không chỉ mang đến uy hiếp to lớn cho đại công tử, cũng như một ngọn núi lớn ép ở trong lòng hắn. Bây giờ mù mịt bao phủ trong lòng quét sạch sành sanh, đại công tử cũng không còn họa lớn, bằng bản lĩnh của đại công tử, thiên hạ người nào có thể địch? Cuối cùng công tử cũng coi như có thể đại triển quyền cước, tiền đồ tươi sáng.
“Không phải nói đệ tử Quỷ Y kia tính cách cổ quái sao? Liễu Nhi có thể liên tiếp thỉnh cầu hắn cứu trị, ta luôn cảm giác nơi nào có chút không đúng... Lão Thiệu, bảo người tỉ mỉ tìm hiểu tình huống Liễu Nhi cầu viện. Còn có tình huống của đệ tử Quỷ Y kia, tận lực làm rõ ràng...
Tử Kim Động đột nhiên sốt sắng lên, người Phiêu Miểu Các đến rồi.
Một nhóm ba người, dẫn đầu tên Nhạc Quang Minh, chính là trợ thủ của tân nhậm chưởng lệnh Hoắc Không.
Hoắc Không tiếp nhận Phiêu Miểu Các, đương nhiên phải dùng người của mình, bằng không sợ là cái gì cũng không dám làm.
Người Phiêu Miểu Các hoặc không lộ diện, một khi ngang nhiên lộ diện tìm tới cửa, bình thường dường như không có chuyện gì tốt, tự nhiên làm Tử Kim Động khẩn trương.
Chưởng môn Cung Lâm Sách cùng các trưởng lão đang nghị sự, nghị luận chiến sự phía tây, thương nghị làm sao trả lời sự tình Vệ quốc cầu viện, được biết người Phiêu Miểu Các đến, vội vàng ra nghênh tiếp.
Sau khi chào hỏi, Cung Lâm Sách mời đối phương đi vào, nhưng Nhạc Quang Minh nhấc tay.
“Không cần làm phiền. Lần này ta đến là thông báo Tử Kim Động một tiếng, tìm ba nhân viên thay thế Ngưu Hữu Đạo tới Thánh cảnh tiếp tục thực hiện chức trách đốc tra.
Cái gì? Các cao tầng của Tử Kim Động cả kinh, hai mặt nhìn nhau.
Cung Lâm Sách chắp tay thỉnh giáo.
“Nhạc tiên sinh, chẳng lẽ Ngưu trưởng lão của tệ phái ở Thánh cảnh chọc ra sự tình gì bị phán quyết sao?
Nhạc Quang Minh nói.
“Chưa phạm sai lầm, cũng không bị phán quyết.
Cung Lâm Sách hỏi:
“Vậy vì sao phải thay thế bổ sung? Phái Ngưu trưởng lão đi là vì hắn khôn khéo linh hoạt, không người có thể so sánh, là nhân tuyển đốc tra tốt nhất.
Nhạc Quang Minh trực tiếp làm rõ.
“Ngưu Hữu Đạo chết rồi!
“A!
Mọi người hãi hùng khiếp vía, phát hiện thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Trưởng lão Nghiêm Lập giật mình, sau đó khóe miệng nổi lên quỷ tiếu, trong lòng sảng khoái, cẩu vật kia rốt cục gặp báo ứng!
Cung Lâm Sách bình ổn tâm thần.
“Không bị phán quyết, vì sao lại chết?
Sự tình kia còn chưa kết thúc, Nhạc Quang Minh không muốn nhiều lời.
“Ta cũng không rõ ràng, chờ người của các ngươi đi, tự nhiên sẽ biết. Nhân tuyển không vội vã nhất thời, các ngươi tự mình định ra, cho các ngươi ba ngày, ba ngày sau Phiêu Miểu Các sẽ đến tiếp người. Đã nghe rõ chưa?
Hắn chỉ là tiện đường đi qua, sự tình trong Thánh cảnh còn chưa xong, Hoắc Không không thích hợp xuất cảnh đích thân tới Thiên Đô Phong, phái hắn chạy tới tọa trấn. Sau đó hắn sẽ phái người rút khỏi Thiên Đô Phong tiện đường đến nơi này mang nhân viên Tử Kim Động vào Thánh cảnh báo cáo kết quả.
Không cách nào cự tuyệt, cũng không dám kháng lệnh, Cung Lâm Sách chỉ có thể chắp tay nói:
“Vâng!
Nhạc Quang Minh không lưu lại lâu, xoay người rời đi.
Trơ mắt nhìn đối phương rời đi, mọi người rơi vào trầm mặc, hoặc than thở.
Trưởng lão Nghiêm Lập bỗng lên nói:
“Chưởng môn, trước khi Ngưu Hữu Đạo đi đã nói, nếu hắn không thể sống sót trở về, người Mao Lư biệt viện phải rời khỏi Tử Kim Động ta. Bây giờ việc đã đến nước này, ngoại nhân tiếp tục ở trong Tử Kim Động ta đã không quá thích hợp, nên mời bọn hắn rời đi.
Từng bị Mao Lư biệt viện làm mặt mũi tối tăm, bây giờ trụ cột của Mao Lư biệt viện không còn, đương nhiên phải cho chút màu sắc.
Trưởng lão Phó Quân Nhượng liếc chéo nói:
“Đến thời điểm này, ngươi còn có tâm tư ghi nhớ sự tình cỏn con kia?
Nghiêm Lập thẫn thờ, biết trưởng lão khác đều lo lắng mình sẽ thế thân Ngưu Hữu Đạo vào Thánh cảnh, nhưng hắn không có quá nhiều lo lắng, hắn là người của chưởng môn, chưởng môn sẽ thiên vị.
“Ài!
Cung Lâm Sách thở dài.
“Tránh không khỏi, chỉ cho chúng ta ba ngày, vấn đề nhân tuyển, mọi người nghị luận một chút đi.
Nói xong xoay người, mọi người theo hắn đi vào đại điện nghị sự.
Loại sự tình này không ai nguyện ý đi, ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng chết ở trong Thánh cảnh, còn ai dám đi? Còn có ba ngày kéo dài, mọi người từ chối lẫn nhau, nhất thời không thể cầm ra định luận.
Các trưởng lão tản đi không bao lâu, tin tức Ngưu Hữu Đạo đã chết từ trong Tử Kim Động truyền ra.
Quy Miên Các Cự An biết tình huống liền báo cho Chung Cốc Tử, Chung Cốc Tử chỉ mở mắt buông tiếng thở dài, sau đó nhắm mắt, không có nhiều lời.
Sau đó Cự An chạy tới Mao Lư biệt viện xem tình huống, người còn chưa tới cửa, liền gặp trưởng lão Nghiêm Lập mang theo một nhóm người xông vào Mao Lư biệt viện.
Tin tức của Cự An là từ trong miệng thê tử Văn Mặc Nhi nghe được, Văn Mặc Nhi đã gặp Quản Phương Nghi, báo tin Ngưu Hữu Đạo qua đời.
Quản Phương Nghi nghe tin như bị sét đánh, ngốc ở tại chỗ, thật lâu không nói.