Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng nhẽ thật sự trở mặt với hắn sao? Phần lớn địa bàn này đều là nhân mã của hắn, nếu thật muốn thu thập hắn tất sẽ đại loạn, nhị vị còn không thừa lúc vắng mà vào ấy à?”

Long Hưu:

“Ngươi dài dòng làm cái gì? Muốn đùa cợt bọn ta ư?”

Cung Lâm Sách xua tay:

“Ta không nói đùa, lần này hắn quyết tâm muốn báo thù, nhưng lần này muốn làm Yến quốc náo loạn là sai lầm, cũng không phải điều mà Tử Kim Động ta hy vọng. Bên ta khuyên bảo một hồi rốt cục cũng làm hắn đổi ý, thiên hạ Yến quốc cho hắn, hắn nguyện biến chiến tranh thành tơ lụa, dừng tay như vậy!”

“Cho nên, lần này ta tới là muốn thương lượng với nhị vị, không bằng quên đi, Thương Kiến Hùng này dù sao cũng là một tên phế vật, không bằng tặng Yến quốc này cho Thương Triều Tông cho xong. Cứ như vậy, ngươi tốt ta tốt, tất cả mọi người đều tốt, thế nào?”

Long Hưu:

“Ngươi đang nói đùa với chúng ta sao? Tử Kim Động ngươi chiếm địa bàn lớn như vậy còn chưa đủ, còn muốn đòi hỏi thêm ư?”

Cung Lâm Sách tự tay móc trong tay áo ra hai tờ giấy, sau khi xem qua thì để lên bàn, giao cho hai người đó, tự tay mời xem.

Hai người nhìn nhau, mỗi người lấy một tờ kiểm tra.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền kinh hãi, sắc mặt đồng thời trở nên có phần khó coi, Long Hưu giương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cung Lâm Sách.

Cung Lâm Sách bưng trà lên, tâm bình ý thản tổi thổi hơi nóng trong chén trà đi, chậm rãi uống một hớp.

Mạnh Tuyên liếc nhìn phản ứng của Long Hưu, lập tức hiểu, thứ trên tay hai người chắc là giống nhau, sau đó cắn răng nói:

“Họ Cung kia, ngươi muốn dùng thứ này áp chế chúng ta hay sao? Ta cho ngươi biết, đừng có mơ! Bên tam Thánh đã có lời, chuyện trước đây sẽ bỏ qua!”

Trên tay bọn họ cũng không có gì khác, chính là chuyện đốc tra Phiêu Miểu Các trước đây, vì muốn giao phó được với Thánh Cảnh nên hai phái âm thầm làm chuyện bắt người của Phiêu Miểu Các, trong khi hành động không tránh được sát hại một vài người của Phiêu Miểu Các.

Đương nhiên, trên giấy cũng không ghi lại toàn bộ những chuyện bất chính của hai phái nhưng đích thực là nắm giữ một phần chứng cứ.

Hai người cũng không biết Cung Lâm Sách làm thế nào mà có được những chứng cứ này, nhưng có một số việc trong lòng hai người biết rõ, lúc đó các phái ngoài miệng không nói gì, trên thực tế đều lén lút vì tự bảo vệ mình mà hầu như đều làm như vậy.

Cung Lâm Sách buông tách trà xuống:

“Nói chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng có vài việc trước khác nay khác, bên tam Thánh đang đối mặt với thế cục khốn cảnh, nếu thật sự muốn ổn định cục diện, các ngươi dám cam đoan Phiêu Miểu Các có thể không để ý tới chuyện này ư? Nhất là chuyện này lại có chứng cứ xác thực như vậy!”

Long Hưu trầm giọng nói:

“Tử Kim Động ngươi cũng đâu sạch sẽ gì.”

Cung Lâm Sách cười ha hả nói:

“Lời nói này, không thể nói lung tung được, các ngươi có chứng cứ sao? Ta có chứng cứ nộp cho Phiêu Miểu Các, chỉ cần tam Thánh ổn định cục diện, Tử Kim Động ta vì quyền lợi của Yến quốc tất sẽ báo chứng cứ này cho Phiêu Miểu Các, còn như Phiêu Miểu Các có thể thu thập được các người hay không, Tử Kim Động ta cũng chỉ có thể mỏi mắt mong chờ. Nhị vị không ngại đánh cuộc một phen!”

Sắc mặt hai người trầm xuống, Long Hưu đứng dậy:

“Vậy ngươi cứ chờ tam Thánh có thể ổn định được cục diện không đã rồi hãy nói!”

Mạnh Tuyên cũng đứng dậy:

“Chí ít hiện tại tam Thánh còn biết nói chuyện giữ lời, chí ít hiện tại chưa chắc dám đụng đến chúng ta!”

Hai người muốn rời đi, không thể dễ dàng chấp nhận bị uy hiếp như vậy, hiện nay Tử Kim Động có phạm vi thế lực to lớn, chiếm một nửa Tần quốc, thêm nữa địa bàn quốc nội của Yến quốc cộng lại đã có thể cho bọn họ dùng được, lại để cho người của Tử Kim Động nắm quyền Yến quốc, hai nhà bọn họ còn có thể lăn lộn thế nào?

Cung Lâm Sách lại mỉm cười ném ra mồi câu:

“Tử Kim Động nguyện lấy địa bàn trên tay ra chia đều cho Tiêu Dao cung và Linh Kiếm Sơn.”

Còn chưa đi ra khỏi đình, nhị vị chưởng môn bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn nhau, lại từ từ cùng nhau xoay người, Long Hưu nói:

“Ta không nghe lầm chứ?”

Cung Lâm Sách:

“Toàn bộ địa bàn Yến quốc, nửa địa bàn của Tần quốc chúng ta đều lấy ra phân chia một lần nữa, Tử Kim Động ta chiếm nhiều nguyện chia đều cho ba nhà.

Dứt lời tự tay mời ngồi.

Nhị vị chưởng môn lại nhìn nhau, không đi được, cũng không muốn đi, ít nhất sau khi biết rõ là có ý gì đều chậm rãi trở về bàn, ngồi xuống.

Mạnh Tuyên thử dò xét nói:

“Mặt trời mọc từ hướng tây, Tử Kim Động có thể có lòng tốt vậy sao?”

Cung Lâm Sách:

“Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, các ngươi có thể khiến cho Tử Kim Động ta chiếm một nửa Tần quốc lại cho là ta không biết lòng dạ các người xấu xa thế nào ư? Đầu tiên là lúc đó đối mặt với áp lực của Hàn quốc nên không thể không thỏa hiệp, dưới sự phong tỏa của Thương Triều Tông cuối cùng mới không thể không triệt binh. Thứ hai là muốn cho Tử Kim Động ta chặn ở tây bình quan trước, muốn để Tử Kim Động ta một mình đối mặt với Tấn quốc đông chinh, các người chuẩn bị núp ở phía sau nhìn Tử Kim Động ta tiêu hao.”

Có nội gian Cao Kiến Thành ở đó, bên hắn có cái gì mà không biết.

Ý đồ chiến lược bị thăm dò, mặt Long Hưu không chút thay đổi, Mạnh Tuyên hơi nhíu mày.

Cung Lâm Sách thăm dò ý tứ và sắc mặt, nói:

“Ta muốn nói là, nếu như Tử Kim Động ta liên thủ với bên Hàn quốc cũng không đỡ nổi, sau đó các người liên thủ với Hàn quốc sẽ có bao nhiêu phần thắng đây? Nhưng nếu ba nhà chúng ta hợp lực, toàn bộ Yến quốc một lòng đoàn kết, sẽ liên thủ với Hàn quốc, có phải sẽ có thêm mấy phần thắng không?”

“Nói nói đến nước này, nói vậy các ngươi cũng hiểu, không phải Tử Kim Động ta thiện tâm mà là Tử Kim Động ta bị tình thế ép buộc không thể không thỏa hiệp.”

“Có một số chuyện các người nên biết rõ, trước đây nếu không phải Nam Châu xuất binh, Yến quốc đã bị Hàn quốc cùng Tống quốc liên thủ tiêu diệt rồi, là nhân mã của Nam Châu, là Thương Triều Tông ngăn cơn sóng dữ. Thử hỏi lúc đó Thương Kiến Hùng làm được những gì, ngoại trừ cản trở ra thì hắn còn có thể làm gì? Thống trị Yến quốc thành cái dáng vẻ kia, trước kia chống đỡ hắn lên ngôi vị hoàng đế là do chúng ta có mắt như mù!”

“Nếu Thương Triều Tông không đỡ nổi tường từ bùn nhão, Tử Kim Động ta cũng sẽ không mạnh mẽ giúp đỡ như vậy. Đánh một trận với Hàn – Tống, Thương Kiến Hùng và Thương Triều Tông, sự chênh lệch như nào các người đều đã thấy được. Muốn dựa vào hạng người như Thương Kiến Hùng chỗng lại công kích của Tấn quốc, các người có thể trông cậy được sao? Nếu vậy là các người đang muốn chết! Từ Kim Động ta mà ngã xuống, hai phái các người cũng cách ngày sụp đổ không xa, những suy nghĩ viển vông ta khuyên các người đừng nên nghĩ làm gì.”

“Thương Triều Tông thì không giống vậy, năng lực của nhóm người đó các người mới có thể chứng kiến, chỉ có hắn hiệu lệnh trên dưới Yến quốc, chỉ có hắn tới thống lĩnh nhân mã Yến quốc mới có tư cách đánh một trận với Tấn quốc, mới có khả năng bảo toàn lợi ích của ba phái chúng ta.”

“Tử Kim Động bỏ qua quyền lợi lớn như vậy, ta muốn thuyết phục người trong bản phái cũng không dễ dàng, nhưng bọn họ đã tiếp nhận rồi, không vì cái gì khác, chỉ là vì suy nghĩ cho đại cục. Bây giờ Tử Kim Động ta đã nhượng bộ lớn như vậy chỉ vì đổi Tuhowng Triều Tông thượng vị, nhị vị từ chối nữa thì có phần không biết nên nói vì. Vì một tên phế vật như Thương Kiến Hùng, có đáng giá không?”

Từ từ, Cung Lâm Sách đưa tay cầm hai tờ giấy trên bàn lên, ngay trước mặt hai người xé tan:

“Nhị vị, đây chính là thành ý của ta, làm cho Tử Kim Động ta không có đường lui thì Tử Kim Động ta không thể nào chờ đợi hai mặt thụ địch được. Chúng ta khó có thể công vào tây bình quan, đối phó với đám ngu ngốc như Thương Kiến Hùng chúng ta vẫn có niềm tin, nếu thực sự không được, Tử Kim Động ta cũng chỉ có thể chống lưng cho Thương Triều Tông quét sạch nội bộ Yến quốc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK