Còn về chuyện tiêu diệt quân Tống, trước khi không thể giải quyết kì binh của đối phương thì đừng có mơ. Người ta không chủ động tìm ngươi gây chuyện là may, còn muốn vây công người ta?
...
"Đại tướng quân, hộ vệ bên cạnh Mông Sơn Minh có quá nhiều cao thủ, thậm chí ngay cả chưởng môn Tử Kim Động là Cung Lâm sách của nước Yến cũng ở bên cạnh ông ta, đã để ông ta chạy thoát."
Tu sĩ nước Tống trở về, một người tới trước Trần Thiếu Thông chắp tay xin lỗi.
"Có thể giết Mông Sơn Minh hiển nhiên là tốt, bên cạnh ông ta có nhiều cao thủ bảo vệ là tất nhiên. Để ông ta chạy trốn cũng không ngoài dự tính, Lưu trưởng lão và các vị pháp sư đã tận lực rồi."
Cho dù Trần Thiếu Thông ngầm cảm thấy vô tận tiếc nuối, nhưng vẫn chắp tay an ủi mọi người. Y nhìn thấy không ít tu sĩ bị thương, còn có người bị thương nặng phải khiêng về, tổn thất không nhỏ.
Trên chiến trường, thủy triều rắn rết chuột bọ, chim chóc dần tản đi. Trần Thiếu Tông dẫn người dò xét, thây chất đầy đồng!
Cuối cùng, kết quả kiểm kê đã có, trận này diệt địch gần năm trăm nghìn, mà bên họ cũng tổn thất gần trăm nghìn binh mã.
Quân Yến thảm bại, có tướng lĩnh quân Tống hưng phấn nói:
"Đại tướng quân, vì sao không thừa thắng xông lên?"
"Cơ hội thắng lớn như vậy đã không còn rồi!" Trần Thiếu Thông ngửa mặt lên trời thở dài.
Trong lòng y hiểu rất rõ. Muốn dùng phương thức tác chiến truy kích, rắn rết côn trùng lại không thể chạy theo, không phát huy được tác dụng, mà với tố chất binh mã bên này còn muốn đuổi theo để tự sát hay sao? Muốn mê hoặc rồi lại dẫn người ta vào bẫy là không thể nào, người ta đâu có ngu như vậy.
Đây chính là nguyên nhân mà y không tiếc cái giá thương vong to lớn để dụ địch. Cơ hội tương tự sẽ không thể tái diễn. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải đánh cho quân Yến trọng thương, vừa tiêu diệt lượng lớn quân địch, vừa đả kích tinh thần địch thật nặng, khiến quân địch không còn dám dễ dàng trêu chọc y.
Ban đầu y đã không hi vọng dựa vào đám người ô hợp này để tiêu diệt hơn hai triệu tinh nhuệ quân Yến. Đánh một trận thắng thật đẹp đẽ đã có thể trả lời từ trên xuống dưới, ngăn cản, kéo dài quân Yến cho tới lúc quân đội La Chiếu thuận lợi đến mới là điều cần thiết.
Có một trận uy hiếp, tiếp theo y mới dám dẫn đám người ô hợp này cắn chặt phía sau quân Yến.
...
Trong rừng, nghe tin tức Công Tôn Bố truyền tới, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nói:
"Thảm bại? Vạn Thú môn ra tay rồi?"
Hắn thực khó tin nổi. Mông Sơn Minh năng chinh thiện chiến như vậy lại bị mấy trăm nghìn quân ô hợp của quân Tống đánh cho thảm bại.
"Đúng, một trận chiến đã tổn thất năm trăm nghìn binh mã, tự ngươi xem đi."
Quản Phương Nghi giao thư tín cho hắn, buông tiếng thở dài.
Ngưu Hữu Đạo xem tình huống cặn kẽ trên giấy xong liền cau mày, thầm thì:
"Sao Vạn Thú môn lại tham gia chiến tranh?"
Viên Cương bên cạnh nói:
"Đạo gia, để ta thử một chút."
Ngưu Hữu Đạo nhìn hắn ta, biết hắn ta có ý gì. Viên Cương muốn thử năng lực ngự thú của mình xem có thể chống lại Vạn Thú môn hay không, trợ giúp quân Yến một phen.
"Hầu tử, giải quyết vấn đề không nhất định phải dùng cách đánh giết!" Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.
Viên Cương:
"Đạo gia, chiến lược của Mông soái thế nào ngài cũng biết. Trận chiến này quả thực quá quan trọng đối với nước Yến, không thể thua được. Ta có thể thử xem, cũng có thể giúp việc."
Ngưu Hữu Đạo đối diện với hắn ta.
Quản Phương Nghi hết nhìn người này lại nhìn người kia, lo lắng hai người sẽ tranh chấp.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại ra hiệu cho bà ta, ý muốn bà ta tránh đi một chút.
Quản Phương Nghi mím môi, có vẻ không vui, nhưng vẫn vung vẩy quạt tròn, lắc mông tránh đi.
Bên cạnh không còn ai khác, Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Giúp việc? Giúp thế nào? Ngươi áp chế được Vạn Thú môn sao?"
Viên Cương:
"Ta không nói áp chế Vạn Thú môn, chỉ cần có thể áp chế đám chim chóc, rắn rết trên chiến trường là được."
Ngưu Hữu Đạo:
"Biểu lộ ra năng lực của ngươi, thể hiện ngươi có thủ đoạn đối kháng với Vạn Thú môn sao?"
Viên Cương:
"Đạo gia, ta không định biểu lộ gì cả."
Ngưu Hữu Đạo:
"Không có ý, sao không né tránh? Cho dù ngươi có thể thành công, ngươi phá vốn đặt chân của Vạn Thú môn, ngươi có biết bản thân ngươi sẽ bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hay không?"
Viên Cương:
"Ta không qua đó thử, chẳng lẽ phải nhìn Mông soái chiến bại hay sao?"
"Hầu tử!"
Ngưu Hữu Đạo hơi dùng sức chống kiếm xuống đất, có vẻ tâm lực tiều tụy nói:
"Ngươi làm sao còn chưa hiểu? Chúng ta đã bị người ta theo dõi chằm chằm. Ngươi quên chuyện Bách Lý Yết rồi sao? Ngươi không biết bây giờ có bao nhiêu chuyện dính dáng đến chúng ta? Chuyện Xích Dương chu quả ở Băng Tuyết các đã đồn là có liên quan đến chúng ta, Phiêu Miễu các theo dõi Vân Cơ, kết quả Vân Cơ lại dính líu đến chúng ta. Đúng, có một số việc không có chứng cứ chứng minh có liên quan trực tiếp với chúng ta, nhưng nếu từng việc từng việc tích lũy lại, nhiều lần bị người ta chú ý đến, ngươi nghĩ Phiêu Miễu các là lũ ngu sao?"
Viên Cương sửng sốt, cũng kinh sợ, dường như bị một câu nói của Ngưu Hữu Đạo thức tỉnh.
Ngưu Hữu Đạo tận tình khuyên nhủ:
"Hầu tử, nên làm có thể làm, nên biết điều cũng nhất định phải biết điều. Không đến lúc bất đắc dĩ, tận lực tránh làm bại lộ thứ đáng giá của chúng ta mà thế giới bên ngoài đang tìm kiếm. Giống như thanh kiếm trong tay ta đây, có thể ngăn cản một đòn của Thánh La Sát, nhưng xưa nay không dễ dàng ra khỏi vỏ, vì vậy không ai biết nông sâu của ta. Ngươi có hiểu ý của ta hay không?"
Viên Cương trầm mặc.
Hắn ta cúi đầu nói:
"Bên Mông soái phải làm sao bây giờ?"
"Hồng nương!" Ngưu Hữu Đạo lớn tiếng gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Quản Phương Nghi đi từ trong rừng ra, nhìn hai người, tức giận nói:
"Chuyện gì?"
"Đi theo ta một chuyến, mặt khác đưa tin cho Mông Sơn Minh..."
...
Công Tôn Bố tiến vào quân trướng lâm thời, liếc nhìn mọi người sắc mặt khó coi đang tụ tập, vòng sang bên tới bàn chính, nhỏ giọng nhắc nhở Mông Sơn Minh đang ngồi sau bàn:
"Mông soái!"
Nói rồi, y đưa một tờ giấy ra.
Mông Sơn Minh liếc nhìn y một cái, nhận thư mật kiểm tra, nhìn kỹ xong liền khẽ nhíu mày.
Tin là của Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo nói hắn đã biết tình huống chiến bại, hỏi ba đại phái bên này có biện pháp xử trí hay không. Nếu không có, vậy hãy làm theo ý của Ngưu Hữu Đạo. Nếu không chắc chắn đánh được quân Tống, Ngưu Hữu Đạo bảo ông tạm hoãn giao chiến với quân Tống, đánh vu hồi lảng tránh chiến đấu, cho Ngưu Hữu Đạo mấy ngày. Mấy ngày sau, hắn sẽ cho Mông Sơn Minh một câu trả lời chắc chắn.
Tuy không biết Ngưu Hữu Đạo có biện pháp gì giải quyết việc này, có điều sau khi đọc tin này xong, xây dựng ở tín nhiệm trước nay đối với Ngưu Hữu Đạo, Mông Sơn Minh chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông hiểu, Ngưu Hữu Đạo muốn ra tay rồi!
Xem xong tin, Mông Sơn Minh tiện tay cuốn lên, đưa lên ngọn nến đốt, thiêu hủy trước mặt mọi người.
Trải qua mấy lần thông tin qua lại, trong lòng ông đã có phán đoán. Xét về mặt thời gian, Ngưu Hữu Đạo hẳn vẫn ở gần ông, chí ít là không xa, chỉ là vẫn ẩn núp không lộ diện. Ngươi như thế thực sự nhiều ý nghĩ quỷ quyệt, khiến ngươi ta khó có thể cân nhắc.
Đương nhiên, từ lâu ông đã quen thuộc với phong cách khiến người ta không kịp suy nghĩ của vị kia!
Mọi người trong lều đều quay sang nhìn nhau, không biết trong lá thư bị đốt kia có viết gì, nhưng đều biết Công Tôn Bố đưa tin là người của Ngưu Hữu Đạo.
Cung Lâm Sách không ở trong lều. Vạn Thú môn tham gia việc này khiến quân Yến đại bại, việc này khiến Cung Lâm Sách rất giận dữ. Ba đại phái nước Yến nhất định phải tìm Vạn Thú môn đòi câu trả lời, tự tay ông ta sắp xếp việc này.
Mông Sơn Minh thiêu hủy thư xong gật đầu với Công Tôn Bố, biểu thị đã biết.
Công Tôn Bố nghiêng người, lách sang bên, ra khỏi lều tướng.
...
"Bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, đại thắng!"