"Bên kia!" Phù Hoa chỉ một hướng, lại hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì." Ngưu Hữu Đạo không nói chi tiết, gọi: "Triều trưởng lão."
Triều Kính đứng trên vách núi quay lại nhìn, hỏi: "Chuyện gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Cùng đi với chúng ta chứ?"
Triều Kính nói: "Nếu ta mà đi cùng ngươi, chẳng phải ta sẽ càng chứng tỏ lời lẽ của lão tặc Thái Thúc là đúng?"
Ông ta đương nhiên muốn đi cùng Ngưu Hữu Đạo, nhưng bị Thái Thúc Sơn Thành náo loạn như bây giờ, quả thực ông ta có phần e ngại như lời Thái Thúc Sơn Thành nói. Mà ông ta muốn đi một mình lại sợ gặp phải nguy hiểm sẽ không có cứu viện. Ông ta không quen thuộc tình huống nơi này, một khi tiến vùng đất hoang chết chóc sẽ thoát ly khỏi tầm quản lý của Phiêu Miễu các, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Làm sao bây giờ? Ông ta rất do dự, mà hai đệ tử Vạn Thú môn hộ tống cũng rất kinh hoảng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: "Thái Thúc Sơn Thành rắp tâm gì, mọi người đều biết. Chỉ vì ta làm hỏng chuyện tốt của lão nên lão cố ý trả đũa thôi. Thân đứng thẳng không sợ bóng nghiên, không cần tránh né hiềm nghi. Nếu ông thực sự làm như vậy mới là dính cái bẫy của Thái Thúc Sơn Thành. Mặc kệ chuyện ra sao, trước tiên chúng ta phải qua được cửa ải rèn luyện này rồi mới nói được. Chuyện còn lại, thời gian có thể chứng tỏ tất cả, không cần quá mức lo lắng."
Triều Kính hơi trầm mặc một lát rồi sảng khoái đáp:
"Ngưu trưởng lão nói có lý. Được, ta đi cùng nhóm các vị."
Ngưu Hữu Đạo xoay người đi về phía Hoàng Ban, chắp tay nói:
"Hoàng quản sự, họ đều được phát vũ khí, hai tay ta lại trống không."
Trước lần rèn luyện này, bên sơn trang Thủ Khuyết đều phát vũ khí cá nhân. Vì không cho các phái mang vũ khí vào Thánh cảnh nên muốn vũ khí gì thì Phiêu Miễu các đều có thể thỏa mãn, chút việc ấy không làm khó được Phiêu Miễu các.
Hoàng Ban nhìn chung quanh một chút, chỉ một người của Phiêu Miễu các:
"Hắn dùng kiếm, đưa kiếm của ngươi cho hắn."
"Vâng!" Người kia đáp lời, cởi bội kiếm bên hông xuống, ném cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo tiếp kiếm, chắp tay cảm ơn, không ngại người của Phiêu Miễu các. Hắn rút kiếm kiểm tra, xác nhận không thành vấn đề rồi xoay người đi.
Tới bên vách núi, Ngưu Hữu Đạo chọn một hướng bay đi trước.
Trong mắt Phù Hoa lóe lên vẻ ngờ vực, lại phát hiện Ngưu Hữu Đạo nhắm đại khái phương hướng nhân viên Phiêu Miễu các đã đi.
Nhóm người từ trên núi bay đi, đáp xuống một bờ cỏ bên đầm lầy. Trầm Nhất Độ nhìn bốn phía, thở dài nói:
"Nếu đã vâng lời săn yêu hò, làm sao lại không phân cho các phái nhiều người hơn? Cho chút người như vậy đi săn là làm sao?"
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
"Ngươi quên lời Đinh Vệ rồi sao? Các Thánh Tôn rõ ràng là bất mãn với Phiêu Miễu các. Lần tỷ thí này rõ ràng là nhắm vào Phiêu Miễu các, chỉ có chúng ta xui xẻo mà thôi. Nếu thật sự để một đám đông người đi vào, vậy chẳng phải sẽ ép Phiêu Miễu các chó cùng rứt giậu sao? Việc gì cũng phải tuần tự như tiến, làm loạn lên khiến người dưới không nghe lời thì việc vui lớn rồi! Lòng người khác nhau, không biết sẽ xuất hiện sự việc không thể khống chế gì."
Lời nói của hắn rất lớn mật, khiến mọi người hãi hùng khiếp vía. Trầm Nhất Độ vội ho một tiếng:
"Lão đệ, biết rõ trong lòng là được, không cần nói trắng ra, cẩn thận tự rước phiền toái."
Ngưu Hữu Đạo cười cười không nói. Hắn đưa tay ra lấy một quyển sổ tay do Phiêu Miễu các phát, tra xét bản đồ địa hình của khu vực Hoang Cổ tử địa, so sánh vị trí trước mắt.
Phù Hoa tới cạnh hỏi:
"Ngươi muốn đi theo hướng của nhân viên Phiêu Miễu các."
Ngưu Hữu Đạo đang xem bản đồ đáp ừ một cái.
Phù Hoa nhíu mày nói:
"Yêu hồ ở hướng này đã bị người của Phiêu Miễu các càn quét một lần, dù không bị giết sạch thì cũng bị dọa chạy mất. Chúng ta đi theo sau mông bọn họ thì có thể có thành tích tốt gì chứ?"
"Nói có lý!" Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên đáp: "Nếu không thì các vị chọn một nơi khác đi. Ta dẫn hai đệ tử bản phái đi bên này. Sau đó chúng ta sẽ gặp mặt tại địa điểm đã hẹn."
Mọi người đều sửng sốt, Toàn Thái Phong cười ha ha nói:
"Lão đệ nói gì vậy, đã nói là cùng đi thì cùng đi. Ta đi với lão đệ."
Hồng Cái Thiên là người đầu tiên phụ họa:
"Đúng đúng, Phù Hoa, đi cùng đi."
Những người khác cũng lục tục phụ họa theo, đều chứng minh mình tin tưởng Ngưu Hữu Đạo, vù một cái đã thống nhất xong ý kiến.
Ngưu Hữu Đạo nghe mà trợn tròn mắt, tin tưởng cái rắm! Còn chẳng phải là do họ đều cho rằng hắn biết tin tức gì đó hay sao? Việc này thật sự không thể giải thích rõ. Người nào người nấy đều nguyện tin tưởng chuyện bóng gió, còn hắn nói thật lại chẳng có ai tin. Hắn cũng lười giải thích, tiếp tục xem bản đồ.
Tần Quan và Kha Định Kiệt có cảm giác, cùng liếc nhìn nhau, thầm chậc chậc thán phục. Không biết Ngưu trưởng lão lấy từ đâu ra mị lực lớn như vậy, không cần nhiều lời đã có nhiều người tình nguyện đi theo như thế. Hai người họ cho rằng các trưởng lão khác trong môn phái chắc chắn không được.
Cũng phải nói, nếu cả đám người này vâng lời Ngưu trưởng lão, họ cũng yên tâm hơn nhiều, ít ra còn tốt hơn thời điểm không có dựa trước kia nhiều lắm.
Mọi người đợi một hồi, không biết Ngưu Hữu Đạo đang suy nghĩ món gì. Trầm Nhất Độ lại gần hỏi:
"Ngưu trưởng lão, chúng ta đều tin tưởng năng lực của ngươi. Tiếp theo nên làm thế nào, ngươi nói một câu đi!"
"Năng lực của ta..." Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm, còn có thể nói gì, bây giờ hắn đang có nỗi khổ khó nói được.
Người khác không hiểu, nhưng hắn thấy rõ. Lần rèn luyện này hắn bị La Phương Phỉ hại thảm, khiến hắn trở nên quá mức nổi bật. Hắn dám cam đoan, bây giờ hắn đã bị Phiêu Miễu các cao độ chú ý, chỉ e Cửu Thánh cũng đang để ý tới hắn.
Việc này đối với hắn tuyệt đối không phải điều tốt đẹp. Chỉ sợ, mọi việc hắn làm suốt từ trước tới nay đều được sắp xếp lại một lần, lại bị lôi ra vần vò rồi xem xét kỹ một phen.
Rất nhiều chuyện hắn đã làm không được đưa ra ánh sáng, không thể chịu nổi một lần tra xét toàn diện. Một khi hắn bị Thánh cảnh tập trung chú ý, liên kết một mạch mọi chuyện trước nay, chỉ cần hắn hơi có hành vi dị thường là có thể lộ ra sơ hở, sẽ uy hiếp đến rất nhiều người cạnh hắn. Nếu xảy chuyện, e rằng người bên cạnh hắn đều gặp xui xẻo.
Nguy hiểm! Trên đường bị đưa đi Thánh cảnh lần thứ hai, hắn đã cảm nhận được nguy cơ to lớn đang áp sát, hầu như không thể tránh khỏi, cũng không chống đỡ được!
Trên đường tới, hắn luôn suy nghĩ xem nên làm gì. Trước khi đặt chân vào Thánh cảnh lần thứ hai, hắn đã ra một quyết định lớn, có lẽ chỉ có như vậy mới thoát được một kiếp!
Giống như vừa rồi hắn ngang nhiên hò hét rất hung hăng với Thái Thúc Sơn Thành, giống như ai làm thủ lĩnh phải do hắn nói. Hắn không định giấu mãi một số việc nữa, chuẩn bị buông tay chơi một lần!
"Ai!"
Nỗi lòng ngổn ngang, Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài:
"Nên làm gì sao? Thuận theo tự nhiên thôi. Tự các vị thương lượng xem nên phối hợp làm sao trong quá trình di chuyển đi."
"Chúng ta tự thương lượng?" Trầm Nhất Độ ngạc nhiên.
Ngưu Hữu Đạo đáp: "Ta tin nhân quả báo ứng, hỉ kết thiện duyên, không thích chém giết tạo sát nghiệt. Ta dẫn đường, còn săn giết thế nào do các vị tự thương lượng."
Dứt lời, hắn tiếp tục xem bản đồ.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn làm theo lời Ngưu Hữu Đạo.
Trong lúc mọi người thương nghị, Triều Kính tìm cơ hội tới gần Ngưu Hữu Đạo, hỏi:
"Việc ngươi và ta qua lại luôn là điều bí ẩn, làm sao Thái Thúc Sơn Thành lại liên tưởng đến việc ta cấu kết với ngươi? Ta nhắc ngươi, nếu sự việc bị vạch trần, Vạn Thú môn sẽ không bỏ qua ngươi!"
Khi nói lời này, trong lời nói của ông ta ẩn chứa cơn giận, hiển nhiên đang hoài nghi Ngưu Hữu Đạo tiết lộ tin tức.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc:
"Ngươi đang hoài nghi ta?"
Triều Kính: "Vậy ngươi giải thích cho ta một câu, vì sao lão ta có thể liên tưởng đến chuyện giữa hai chúng ta?"
Ngưu Hữu Đạo: "Trước đây ta không nghĩ ra, nhưng vừa nãy ta đã có phán đoán. Dường như ngươi đã bỏ sót một chỗ hở rất lớn."