Kết hợp với đoạn chuyện cũ năm đó, giờ thấy một con Kim Mao Hống hiếm có xuất hiện ở Thượng Thanh tông, đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, người biết nhìn đại khái đều hiểu vị ở Yêu ma lĩnh kia đã đến rồi!
Sắc mặt đám người Lưu Tiên tông vừa rồi còn khí thế hung hang, lập tức trở nên khó coi, dường như không hề ngờ đến.
Nhìn con Kim Mao Hống đứng sừng sững trên đỉnh núi phát ra kim quang lóng lánh nhìn xuống dưới, sắc mặt Đường Tố Tố cũng hơi khó coi, bởi vì bà rất ghét chủ nhân Kim Mao Hống! Lúc này Kim Mao Hống lại xuất hiện, xuất hiện vào thời điểm Thượng Thanh tông rơi vào tình thế nguy cấp nhất, sắc mặt La Nguyên Công phức tạp, tâm tình cũng rất phức tạp.
“Sư thúc!” Đường Nghi gọi một tiếng, thật sự là quá bất ngờ, trong mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng, đó là người nàng đã ngưỡng mộ từ nhỏ, ông chưa từng khiến nàng thất vọng.
Trong mắt Tô Phá cũng hiện lên vẻ vui mừng, ông không dám đảm bảo người kia có thể đến nên chỉ bảo Đồ Hán đi xem thử, không ngờ tới thật. Rõ ràng, người kia hẳn đã đến từ sớm nhưng vẫn luôn chờ xung quanh Thượng Thanh tông, nếu không sẽ không thể trùng hợp như vậy, vừa đúng lúc Thượng Thanh tông gặp phải đại nạn liền xuất hiện. Có lẽ ông ấy đã nhìn thấy hưởng tiễn cảnh báo, nghe thấy tiếng chuông cảnh báo kêu dài nên mới hiện thân. Nghe nói Thượng Thanh tông gặp nạn, một mực chờ xung quanh Thượng Thanh tông, chỉ dựa vào tấm lòng này, Tô Phá đã cảm thấy được an ủi lúc tuổi già, trong lòng vô cùng cảm khái, sư huynh ơi sư huynh, huynh trên trời có linh thiêng có thể nhắm mắt, vẫn là sư huynh có tuệ nhãn, nhận ba đệ tử người nào cũng đều tài giỏi!
Có vài người chỉ biết Kim Mao Hống này là dị thú được ghi chép trong dị chú lục, là di chủng thượng cổ, hiện tại vô cùng hiếm thấy, chẳng biết sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, căn bản không biết nguyên nhân đằng sau.
Sắc mặt Ô Thiếu Hoan căng cứng khó coi, nhìn xung quanh không thấy chủ nhân Kim Mao Hống, sau khi trao đổi ánh mắt với sư huynh đệ xung quanh đều biết không nên hành động thiếu suy nghĩ nữa. Vị kia của Yêu Ma lĩnh là một kẻ điên nổi tiếng, chỉ dựa vào sức một người quét ngang mười môn phái, hơn nữa còn đều là những môn phái không nhỏ, là cao thủ xếp thứ chín trên Đan bảng, Lưu Tiên tông căn bản không thể chọc nổi.
Bên này không thể nào ngờ được, vị kia là đệ tử bị sư môn trục xuất giờ lại ra mặt cho Thượng Thanh tông. Kim Mao Hống vừa xuất hiện, Ô Thiếu Hoan không còn dám lỗ m ãng, nếu không sẽ rước lấy họa diệt môn cho Lưu Tiên tông giờ đã không còn được sức mạnh như trước kia. Hai nguyệt luân trên tay Ô Thiếu Hoan hợp lại với nhau, trầm giọng nói: “Đi!”
Có vài đệ tử Lưu Tiên tông cảm thấy kinh ngạc, tình hình gì thế này? Khí thế hùng hổ chạy đến, những câu độc ác cũng đã nói nhưng chẳng hề làm gì, cứ như vậy trở về sao?
Nhưng các trưởng lão khác cũng đều đã phất tay ra hiệu lập tức rút lui, hơn nữa sắc mặt rõ ràng đều hơi ngưng trọng.
Đám Lưu Tiên tông bên này vừa lần lượt quay người, ánh mắt Đường Nghi đang quan sát xung quanh đỉnh núi liền nhìn xuống, đột nhiên quát một tiếng chói tai: “Tất cả đứng lại cho ta!” Người kia tới, nàng đã có sức mạnh rồi!
Bước chân của đám người Lưu Tiên tông dừng lại. Ô Thiếu Hoan xoay người lại, trầm giọng nói: “Là Lưu Tiên tông ta có mắt không tròng, mạo phạm quý phái, cáo tội một tiếng tại đây, mong rộng lượng tha thứ!”
Đường Nghi nghiêm nghị nói: “Xông lên sơn môn Thượng Thanh tông ta, giết đệ tử thủ sơn ta, một câu xin lỗi liền cho qua sao?”
“...” Ô Thiếu Hoan định nói lại thôi, cuối cùng quả quyết rút một nguyệt luân sau lưng, duỗi một cánh tay, nguyệt luân trên một tay khác giơ lên, phập một tiếng, mũi nhọn xẹt qua, máu bắn tung tóe… Một cánh tay bị chặt bay ra ngoài, rơi xuống đất.
“Sư huynh!” Mấy trưởng lão Lưu Tiên tông kinh hô, tiến lên đỡ lấy lão ta, đưa tay điểm huyệt đạo cho lão, máu tươi điên cuồng phóng ra lập tức dừng lại.
Đối với đệ tử Lưu Tiên tông, phế bỏ một cánh tay không khác nào phế đi một nửa thực lực, tình hình đến mức nào mà khiến Kim Đan trưởng lão phải tự chặt một tay?
Ô Thiếu Hoan sắc mặt hơi trắng bệch lắc mình tránh khỏi sư đệ hai bên, hạ thấp người cúi đầu với đám người Thượng Thanh tông:
“Cáo tội!”
Dứt lời quay người bỏ đi. Đám đệ tử Lưu Tiên tông vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu cũng đi theo sau lão, nhanh chóng rút lui. Không ít đệ tử Lưu Tiên tông đã ý thức được gì đó, đều nhìn về phía con Kim Mao Hống uy phong lẫm liệt răng nanh dữ tợn trên đỉnh núi kia. Biến cố xoay chuyển sau khi con Kim Mao Hống kia xuất hiện, có người nghĩ sau này trở về nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Cả đám đệ tử Thượng Thanh tông nhìn người của Lưu Tiên tông vẻ mặt hoảng hốt rút lui, rồi lại nhìn nhìn cánh tay Ô Thiếu Hoan tự chặt để bồi tội còn sót lại. Có người ngạc nhiên, mờ mịt, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, có người thần tình phức tạp.
Thấy đệ tử Lưu Tiên tông đã đi xa, Kim Mao Hống trên đỉnh núi một lần nữa ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng: “Gừ!” Âm thanh vang vọng, sau đó chậm rãi quay người, dáng khoẻ mạnh, vẫy đuôi biến mất trên đỉnh núi.
Đường Nghi đột nhiên phi thân lên, tung người một cái bay xuống cách đó trăm trượng, bay thẳng về phía đỉnh núi Kim Mao Hống biến mất.
“Chưởng môn, quay về!” Đường Tố Tố gương mặt tức giận gào thét, bà ta biết Đường Nghi muốn đi tìm ai. Đường Tố Tố lách mình muốn đuổi theo khuyên Đường Nghi về nhưng La Nguyên Công bên cạnh đã chụp lấy cánh tay, giữ chặt bà ta lại.
La Nguyên Công biết bà ta hận vị kia nhiều chừng nào, khẽ thở dài: “Sư muội, bất kể nói thế nào, hắn ta giúp Thượng Thanh tông hóa giải một trận đại kiếp, về tình về lý đều nên tạ ơn người ta một tiếng.”
Gương mặt Đường Tố Tố căng cứng...
Đường Nghi không thèm để ý đến tiếng gào thét của Đường Tố Tố, bay người lên đỉnh núi nhìn quanh. Kim Mao Hống chạy trong núi rừng mà nhanh như giẫm trên đất bằng, cơ thể lách mình vào trong rừng sâu. Đường Nghi lập tức lách mình đuổi nhanh theo, chạy về phía Kim Mao Hống biến mất.
Một lát sau, bên cạnh một dòng suối giữa núi thấy Kim Mao Hống đang ngâm bộ lông của mình rồi lắc người vung nước một cái. Trên tảng đá lớn bên khe suối có một hán tử lôi thôi, ngồi khoanh đùi, tay cầm bình rượu ngửa mặt lên trời ừng ực rót rượu vào miệng. Không sai, không phải uống rượu mà là rót rượu vào miệng. Rượu vẩy lên trên mặt, Kim Mao Hống giũ người bọt nước tung tóe trên người ông, có lẽ còn tung tóe vào trong miệng nhưng ông cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục uống.
Ông buông vò rượu xuống ợ một cái, mắt nhìn thẳng về phía Đường Nghi đáp xuống trước mặt, mỉm cười.
Gặp lại người này, Đường Nghi khó có thể tin được. nam tử nho nhã áo trắng như tuyết, phong thân như ngọc, toàn thân là thi từ ca phú vậy mà lại lôi thôi thế này, mái tóc rối bời dính vụn cỏ, dường như đã nằm trên bụi cỏ, râu ria rối bời, vết bẩn trên mặt đã chứng minh không biết đã bao lâu rồi không rửa mặt, y phục trên người hẳn không phải là màu sắc vốn có, do quá bẩn lâu ngày chưa giặt nên hỗn hợp thành một màu đen đậm nhạt.
Nhớ lại cảnh đối phương dạy mình học tập khi còn bé, lại đối chiếu với tình hình đối phương bây giờ, Đường Nghi cảm thấy không biết nên nói sao cho phải.