Lam Nhược Đình khó hiểu, hỏi: “Phượng Lăng Ba không đến nỗi vì mười ngàn kim tệ mà làm lỡ chính sự chứ?” Mọi người đều hiểu “chính sự” mà lão nói đến là mười vạn Nha Tướng.
Cả ba người đều không cho rằng Phượng Lăng Ba có thể vì mười vạn kim tệ nhỏ nhoi mà bỏ lỡ đại sự như mười vạn Nha tương, đều nghĩ rằng, nếu Lam Nhược Đình chịu muối mặt đến nói mấy câu sẽ không sao.
Ngưu Hữu Đạo muốn nói gì đó lại thôi, phỏng chừng bên phủ Thái thú có người đang chờ bên này tới để xả giận đây. Bành Ngọc Lan đã nói rõ lời hung ác trước mặt mọi người, nếu cứ thế quay lại sẽ cực kỳ mất mặt, không biết sẽ bị dội bao nhiêu chậu máu chó lên đầu, nhưng cũng không tiện kể lại tình hình phủi trách nhiệm khi ấy của mình cho Thương Triêu Tông, chỉ đành thiện ý nhắc nhở: “Vương gia, nam nhân rộng lượng, nữ nhân có thể sẽ khó mà dễ nói chuyện như vậy. Sợ là Bành Ngọc Lan muốn xả giận cho nữ nhi thôi. Có bà ta đứng chắn, không chịu chút lúng túng khó mà gặp được Phượng Lăng Ba.” Hắn ta vẫy vẫy tay: “Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của ta, các ngươi coi như chưa nghe thấy gì đi. Tối qua không được nghỉ ngơi tốt, ta không phụng bồi nữa, đi về trước nghỉ ngơi đây.” Dứt lời, hắn ta chắp tay chào, quyết định không đi.
Hắn ta chẳng có gì phải lo. Chuyện này, Thương Triều Tông ăn chút đắng, chịu chút oan ức thôi, không ảnh hưởng đến đại cục, cuối cùng, nên gả vẫn sẽ gả, nên cưới vẫn sẽ cưới, có phải hắn ta mất mặt đâu.
Thấy Ngưu Hữu Đạo xoay người muốn quay vào nhà, Thương Triều Tông nhào tới vồ lấy cánh tay hắn ta, cười nhăn nhó: “Đạo gia, không ngại nói thẳng ra đi.”
Chuyện như vậy, thực ra y là người thấp thỏm nhất. Ra chiến trường đánh giết rơi đầu y không sợ, nhưng là lần đầu đối diện với việc hôn nhân đại sự, là lần đầu tiên đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, có thể thông cảm mà. Then chốt là, y không đủ sức cưới nữ nhi nhà người ta, nhất là Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện này, lại để y đi chịu oan ức, ngẫm lại, có khó chấp nhận cũng dễ hiểu. Tình hình thế này còn muốn nhắm mắt đi vào nhà y sẽ trằn trọc mất ngủ cả đêm mất.
Bây giờ, Ngưu Hữu Đạo còn thả cho y một tín hiệu không ổn, y lại càng bất an.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, liếc nhìn cánh tay bị y nắm lấy. Viên Cương cũng liếc nhìn bàn tay Thương Triều Tông muốn cản lại, tay hơi gồng lên, lại thả xuống.
Nếu ở kiếp trước, căn bản Viên Cương sẽ không cho người ta cơ hội làm ra hành động vô lễ nào với Đạo gia, nhưng hiện tại gã đoán Thương Triều Tông cũng không có ác ý.
Thương Triều Tông cũng ý thức được mìh hơi thất thố, vội buông tay.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: ‘Ta nói rõ rồi, không có việc gì lớn, chỉ thế thôi. Có điều, ta vẫn kiến nghị Vương gia nên suy nghĩ cho chu toàn, lo trước khỏi họa, chuẩn bị kỹ rồi, khi nói chuyện cũng có chút tự tin, phải không?”
Thương Triều Tông không nói gì. Ngươi nói vậy khác quái gì không nói? Y cười khổ: “Hiện giờ quả thực là không có tiền. Nếu lấy ra được, làm sao phải khó khăn như thế.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Đường đường một Quận Vương, thủ hạ tốt xấu gì cũng có mấy trăm nhân mã, há lại bị mười vạn kim tệ làm khó? Chẳng lẽ số nhân mã này không phải tiền sao?”
Thương Triều Tông dở khóc dở cười: “Ta làm sao kéo người kéo ngựa ra ngoài bán được chứ.”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Người không thể bán, nhưng ngựa có thể mà! Số ngựa này, bán một nửa, gom bừa lại thế nào cũng phải hơn mười ngàn kim tệ chứ?” Hắn ta nói thật. Giờ là thời chiến loạn, ngựa là thứ tài nguyên cực kỳ quý giá, đặc biệt là chiến mã, giá tiền không thấp.
“…” Thương Triều Tông không nói được gì, rất muốn hỏi hắn ta xem rốt cuộc hắn ta đang có ý đồ xấu gì. Chiến mã là tính mạng thứ hai của kỵ binh mà. Bán chiến mã đi rồi, bảo mọi người đến huyện Thương Ngô thế nào? Đồ quân nhu thì sao? Binh sĩ tự gánh chắc? Hay lại quay lại tìm Phượng Lăng Ba mượn ngựa? Y cau mày hỏi: “Bán chiến mã không thích hợp đi.”
Ngưu Hữu Đạo lườm y, đường hoàng ra dáng nói: “Ai bảo ngài bán thật? Chỉ bắn tin thôi, nói rằng Phượng Lăng Ba chê lễ đề thân ít quá, Vương gia ngài muốn bán chiến mã để bù vào, sau đó, ngài dắt chiến mã linh lợi ra ngoài, không phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao?”
Lam Nhược Đình cùng Thương Thục Thanh nghe ra dụng ý của hắn ta, hai mắt sáng rực. Hắn ta muốn khiến cho Phượng Lăng Ba không ngẩng đầu lên được đây mà. Phượng Lăng Ba nghe được tin này nhất định sẽ phái người tới ngăn cản họ bán ngựa, đương nhiên cũng sẽ không bức họ trả nợ.
“Đạo gia cao kiến!” Lam Nhược Đình vui vẻ phục tùng chắp tay.
Dưới lượt vải lụa, Thương Thục Thanh nhoẻn cười xinh đẹp, hai mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo sáng lấp lánh. Lần này tuy chỉ là một việc nhỏ, nhưng tận mắt chứng kiến hắn ta hóa giải thủ đoạn của đối phương một cách nhẹ như không, cũng đủ để thấy được phần nào, khiến cho nàng lại một lần nữa cảm nhận được sâu sắc câu nói lúc trước của Viên Cương, ý thức được quả thực Huynh muội họ gặp được cao nhân rồi!
Thương Triều Tông cũng hiểu ý, đương nhiên Phượng Lăng Ba sẽ không để cho mình phải mang cái ác danh lòng tham không đáy trong lòng bách tính, nhưng vẫn được lo mất: “Phượng Lăng Ba không ngốc, chuyện rõ ràng như thế, làm sao không nhìn ra được dụng ý của chúng ta? Làm vậy, chẳng phải chúng ta sẽ khiến người ta coi thường sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Làm vậy không hại ai, chút mặt mũi thôi, tính là gì? Lẽ nào chút mặt mũi này Vương gia cũng không ném nổi sao? Hay là, Vương gia rất để ý Phượng Nhược Nam, muốn kết hôn với nàng quá mà căng thẳng sao?” Câu hỏi cuối rõ ràng là trêu chọc mà.
Thương Triều Tông nào có để ý tới Phượng Nhược Nam, nhưng đúng là có vài phần căng thẳng, bị hỏi trúng, hơi lúng túng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha chắp tay, không cần nhiều lời nữa, đã nói tới mức này rồi, làm hay không làm là ở người ta. Hắn ta xoay người đi tới cuối vườn, hôm qua còn chưa thăm thú kỹ lâm viên này.
Chờ một chút, Viên Cương bước nhanh tới sau lưng hắn ta, đi theo nhắc: “Đạo gia, người đã đi rồi, xem động tĩnh hẳn là làm theo lời ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo dừng chân bên một hồ nước hình vuông, chắp tay từ tốn nói: “Việc hôn nhân thành công coi như có thể trừ được cái hậu hoạn Thượng Thanh Tông, dù không đổ, họ cũng sẽ không nhàn rỗi mà đối phó với ta được. Chuyện của Thượng Thanh Tông coi như qua được rồi! Tiếp theo là Tống gia, thực lực hơn xa chúng ta, khá vướng tay vướng chân!”
Viên Cương im lặng, thầm thỏa dài, thì ra Đạo gia đã có tâm diệt trừ hậu hoạn từ Thượng Thanh Tông từ lâu. Xem ra quả thực hắn ta chẳng có tình cảm gì với Đường Nghi kia, căn bản chẳng quan tâm nàng ta sống hay chết…
“Không phải chứ? Mới hôm qua ta còn tận mắt thấy mà, một đoàn xe lễ đề thân thật dài đó. Vẫn còn chê ít sao?”
“Phượng Nhược Nam Tướng quân là người nào? Há có thể dễ dàng gả ra ngoài? Có điều, bức một Quận vương đến độ phải bán cả chiến mã đi, Thái thú đại nhân há miệng to thật!”
Trên đường xá quận thành, một đám thân vệ chậm rãi dắt ngựa đi, người qua đường hai bên chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận sôi nổi.
Trong phủ Thái thú, Phượng Lăng Ba đang ngồi trong đình nói chuyệ với Bành Ngọc Lan chờ Thương Triều Tông đến bái kiến, quản gia Thọ Niên vội vàng chạy đến, đi vào bẩm báo tình hình bên ngoài.
Phượng Lăng Ba quay đầu lại, trừng mắt với lão: “Bán chiến mã để bù vào lễ đề thân? Bản vương muốn y bù lễ từ khi nào?”
Thọ Niên khẽ đáp: “Có lẽ là chuyện mười ngàn kim tệ kia.”
Phượng Lăng Ba sa sầm mặt, trầm giọng nói: “Trả nợ thì nói là trả nợ, kéo tới lễ đề thân làm gì?”
Cơ mặt Bành Ngọc Lan cũng căng lên, hiểu ra, cắn răng nói: “Một đám tiểu nhân. Muốn quỵt nợ đây mà!”