“Ngày mai sẽ đi. Ngươi không cần đi, ta đưa Lão Hùng đi là được.”
Ta không đi? Viên Cương choáng váng, dường như gã không ngờ nổi Ngưu Hữu Đạo sẽ không cho mình đồng hành.
Ngưu Hữu Đạo giải thích: “Cũng không phải chuyện gì lớn, thoát thân từ đây không lo bị người ta theo dõi, còn nế từ mật đạo quay về huyện Thương Lư rồi xuất phát, nhỡ may gặp nguy hiểm sẽ bị kẻ thù theo dõi. Vì thế, ta định mang theo lão Hùng vượt núi băng đèo đi luôn. Sơn đạo này không dễ đi lắm, ngươi leo lên cũng là một vấn đề.”
Viên Cương im lặng ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng phải, bèn hỏi: “Đi bao lâu, khi nào về?”
“Chúng ta chưa từng lang bạt bên ngoài, có rất nhiều chuyện không biết được, ta cũng không thể hẹn cụ thể, có điều sẽ không quá lâu.”
“Ta chờ ở đây sao?”
“Ngươi ở đây cũng được, tới huyện Thương Lư cũng được. Để xem Thương Thục Thanh sắp xếp thế nào. Ta làm xong việc về chắc sẽ lặng lẽ đi thẳng đến huyện Thương Lư. Nếu ngươi tới huyện Thương Lư thì để ý mấy người lão Hùng một chút, còn cả Lục Thánh kia nữa. Nếu kế hoạch của Thương Triêu Tông thuận lợi, Viên Kỳ trong Lục Thánh sẽ do ngươi sử dụng.”
Viên Cương gật gật đầu, quay sang hỏi Viên Phương: “Cùng Đạo gia rời khỏi đây rồi phải nhanh nhẹn lên một chút, bằng không, đừng trách ta đưa đám hòa thượng kia đi gặp Phật Tổ.”
Viên Phương giật giật, cố nặn ra một bộ mặt cười cười đáp: “Viên gia yên tâm.”
Hôm sau, trước bàn trang điểm, động tác Thương Thục Thanh chải tóc cho Ngưu Hữu Đạo cực kỳ cẩn thận, người trong gương ngồi ngay ngắn nhắm mắt im lặng.
Hai người từ trong nhà đi ra ngoài, Viên Phương đã đeo bao hành lý chờ sẵn. Viên Cương dâng bội kiếm cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm lấy kiếm, bước nhanh đi, Viên Phương đi theo sau.
Thương Thục Thanh cùng Viên Cương ra khỏi viện tử, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn trong góc cũng nhìn theo.
Không nhanh không chậm rời khỏi thôn trang, đột nhiên Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương tăng tốc, một trước một sau bay lên một ngọn núi cao.
Hai người đứng trên đỉnh núi, theo ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo, Viên Phương nhìn về thôn trang ẩn mình trong trùng điệp núi non, lấy ra một cái lá xanh ngắt xinh xắn, ngậm vào miệng. Lá này tên Vô Danh, người trong thôn đặt tên là Thanh Tâm, ngậm lá này trong miệng có thể đối phó được với sương mù dày đặc trong núi.
“Đi!” Ngưu Hữu Đạo gọi, khí tức trong cơ thể bật một cái, thân hình b ắn ra khỏi núi như mũi tên rời cung, nhanh chóng ngự khí phi hành leo lên cao.
Viên Phương ngự khí đuổi theo sau.
Trước sườn núi, hai người một trước một sau đạp khí bay vòng vòng như hai con chim lớn xuyên qua hai ngọn núi.
Tiếng gió vù vù bên tai.
Rõ ràng tu vi của Viên Phương không bằng Ngưu Hữu Đạo, cánh khí bị ma sát mạnh trong không khí không bao lâu đã vỡ, nhanh chóng rơi xuống, chạy vài bước, lại một lần nữa tụ khí thành cánh đuổi theo. Tần suất nghỉ lấy hơi của Ngưu Hữu Đạo rõ ràng ít hơn Viên Phương nhiều, nhưng thi thoảng hắn ta vẫn dừng lại chờ gã một chút, nếu không, Viên Phương không thể theo kịp.
Gặp đất bằng, cả hai bay vọt qua nhanh chóng, gặp núi nhỏ thì hoặc là vượt qua, hoặc là vòng qua, gặp núi cao thì đạp vào vách núi cheo leo mà leo lên, đến đỉnh lại b ắn ra, nhanh chóng lăng không lượn đi.
Trong núi non mênh mông trùng điệp, hai bóng người một trước một sau như hai con chim tự do bay lượn.
Non nửa ngày sau, thế núi rõ ràng thoải hơn nhiều, sương mù cũng nhạt hơn. Ngưu Hữu Đạo đã ra khỏi khu vực đó.
Mãi đến tận khi nhìn thấy quan đạo, hai người mới dừng lại. Viên Phương mệt như chó chết, phì lá cây trong miệng ra, bám vào một gốc đại thụ, quỳ xuống thở hồng hộc. Cứ bay liên tục như vậy nửa ngày liền thực sự khiến cho gã không chịu nổi.
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo cũng không thoải mái, phải tiêu hao quá nhiều pháp lực. Nếu không phải vì chạy thật nhanh hắn ta sẽ không chọn phương pháp này, vào lúc mệt mỏi thế này mà gặp phải phiền phức sẽ rất bất tiện.
Hai người tránh trong núi bên quan đạo, ăn uống một chút, rồi khoanh chân ngồi tĩnh tọa khôi phục thể lực.
Ngưu Hữu Đạo khôi phục nhanh hơn. Thứ nahats vì hắn ta không tiêu hao nhiều pháp lực như Viên Phương. Thứ hai là hắn ta có thể dùng truyền pháp bùa hộ mệnh trong cơ thể.
Tốc độ hồi phục của Viên Phương khá chậm, tới gần chạng vạng mới khỏe lại. Cũng hết cách, trên người hai người chẳng có linh đan nào giúp khôi phục nhanh chóng cả, gã chỉ có thể chậm rãi khôi phục thôi.
Vốn Ngưu Hữu Đạo cũng có, là mò được từ trên người ba sư huynh đệ Tống Diễn Thanh, nhưng đã bị dùng khi hắn ta thử nghiệm. Linh đan lục soát được từ trên người Lục Thánh hắn ta cho Viên Phương cả, mà Viên Phương còn chưa kịp thử qua xem ngon dở thế nào cũng làm rơi mất.
Nói theo một cách nào đó, trong giới tu hành, cả hai đều là kẻ nghèo, mà còn là loại nghèo rớt mồng tơi.
Họ chặn xe ngựa đi ngang qua quan đạo, hỏi đường một lát, bỏ một viên kim tệ để nhờ xe ngựa đổi đường đưa đến thị trấn gần nhất.
Xe ngựa phóng nhanh, kịp đưa hai người vào trong thành trước khi đóng cửa.
Tìm khách sạn nghỉ ngơi trong thành, Ngưu Hữu Đạo gọi một bàn mỹ vị đãi Viên Phương.
Trên bàn cơm, Viên Phương hỏi Ngưu Hữu Đạo cứ nhìn mãi ra ngoài đường đầy suy tư: “Đạo gia, chúng ta đi đâu đây?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt đáp: “Phủ thành Kim Châu.”
“Có vẻ còn xa lắm.”
“Ăn nhanh một chút, ăn xong còn có việc.”
“Ồ!” Viên Phương ào ào nhanh chóng lấp đầy cái bụng.
Khi thanh toán, Ngưu Hữu Đạo ném một viên ngân tệ cho hỏa kế làm tiền thưởng, hỏa kế cúi đầu khom lưng vui sướng toe toét.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, đương nhiên tiền này không phải cho không. “Hỏa kế, muốn hỏi thăm ngươi một chút.”
Gã hỏa kế vội hỏi: “Ngài cứ hỏi cứ hỏi.”
“Có biết nhà Thừa dịch lại huyện thành ở đâu không?”
Hỏa kế nghĩ một lát, chỉ chỉ: “Cách huyện nha không xa, trong ngõ chếch bên trái đối diện với huyện nha là nhà của Lý Thừa dịch, tới đó hỏi là biết. Khách quan tìm Lý đại nhân có việc gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Không có gì, bạn ông ta nhờ ta gửi phong thư thôi.”
Hắn ta đáp bừa một lý do, dẫn Viên Phương rời khách sạn, đi tới nơi hỏa kế vừa chỉ hỏi thăm, tìm tới nhà Thừa Dịch lại.
Hắn ta tìm vị này đương nhiên chỉ có một việc là mượn ngựa dịch trạm. Hắn ta không mua được ngựa, nhưng ngựa ở trạm dịch có thể đổi dọc theo các trạm dịch trên đường đi, đi lại thuận tiện hơn nhiều. Việc này không có gì khó, cũng không cần dùng vũ lực uy hiếp. Dùng vũ lực uy hiếp cũng không được, mà dùng tiền đập là xong ngay.
Một đồng kim tệ nhảy tưng trên bàn khiến vị Thừa dịch lại này lập tức đưa ra quyết định. Hai bên hẹn nhau sáng mai lấy ngựa.
Hôm sau, tại một nơi hẻo lánh ngoài thành, Lý Từa dịch dắt tới hai con ngựa trạm dịch, còn có hai bộ quần áo dịch tốt, công hàm cũng mang đến luôn, tiện đường nhờ hai người đưa phong công hàm, coi như công tư trọn vẹn cả đôi đường.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, làm xong, vị Lý Thừa dịch này nhận được thêm một đồng kim tệ nữa.
Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Phương thay quần áo, xoay người lên ngựa, cố gắng chạy càng nhanh càng tốt. Một đường vừa chạy vừa đổi ngựa, hai người không ngừng không nghỉ tới thẳng phủ thành Kim Châu.
Hai ngày sau, hai người mệt mỏi xác xơ thuận lợi đến được phủ thành Kim Châu, giao công hàm cho quan nha, cũng để lại dịch mã. Không cần mang phải phiền phức mang theo dịch mã.
Hai người vừa tới cửa khách sạn Phúc Lâm, vì Viên PHương cầm một cành hoa rất nổi bật nên lập tức có một hán tử đi tới gần hai người, thấp giọng nói: “Phương Triết!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn đối phương từ trên xuống dưới đánh giá, đáp: “Ngưu Hữu Đạo!”
Vị tên Phương Triết kia thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa tay mời: “Đạo gia, xin mời!” Gã đưa hai người vào khách sạn tới phòng mình.