“Biết, ta đều biết, nên hy vọng Mông soái nghĩ cách.”
Mông Sơn Minh khẽ thở dài:
“Bảo ta tìm cách thế nào trong chuyện này? Không lẽ kêu ta nghĩ cách đuổi vương phi ra khỏi nhà? Đây là chuyện nhân thần nên làm sao? Vương phi không làm sai cái gì, chúng ta chỉ có thể khuyên giải chứ không thể khuyên ly.”
Không đợi Bành Ngọc Lan nói gì Mông Sơn Minh giơ tay ngăn lại:
“Ta biết tâm tình của phu nhân, thứ lỗi ta nói thẳng, tính cách bên trong vương phi cương liệt, dù ra vương phủ cũng sẽ không đi theo phu nhân. Để vương phi lưu lạc bên ngoài ngược lại là hại vương phi, nếu bị kẻ khác lợi dụng sẽ liên lụy vương gia. Nếu phu nhân thật sự vì tốt cho vương phi thì nên dùng cách khác.”
Bành Ngọc Lan vội hỏi:
“Giúp thế nào? Xin Mông soái chỉ cho ta.”
Nói đến đây Mông Sơn Minh hơi do dự:
“Bên này có một người nếu chịu ra tay thì có thể giúp vương phi, nhưng không biết hắn có chịu không.”
Bành Ngọc Lan hỏi dồn:
“Là ai?”
Mông Sơn Minh chậm rãi phun ra một cái tên:
“Ngưu Hữu Đạo! Quan hệ giữa hắn và bên ta vừa có sức ảnh hưởng to lớn vừa giữ khoảng cách, không bị quan hệ trên dưới bên ta ảnh hưởng, còn khiến người tất cả mọi người kính sợ, đều tín phục hắn."
Mông Sơn Minh không nói sai, Ngưu Hữu Đạo không nợ ai bên Thương Triêu Tông, ngược lại tất cả người bên y nhận ơn lớn từ hắn. Mấy năm nay Ngưu Hữu Đạo chỉ trả giá chứ không đòi lấy, bất giác đã tích lũy thế rất mạnh ở Nam châu.
"... "
Bành Ngọc Lan á khẩu, bà tin lời Mông Sơn Minh, nhưng quan trọng là...
Mặt Bành Ngọc Lan chua xót nói:
“Quan hệ giữa ta và hắn cũng không tốt, nếu Mông soái lên tiếng chắc hắn sẽ nể mặt ngài, có thể nào...”
Mông Sơn Minh lắc đầu nói:
"Phu nhân, có vài việc chúng ta cũng rất khó xử, không thì đã không cần kêu phu nhân đi cầu hắn. Không nói người khác, phu nhân cũng thấy thái độ của tiểu tử đứng sau lưng ta, phụ thân của hắn từng theo sát bên Ninh vương, cũng là thuộc hạ của ta, vì cứu ta mà chết trong tay nhi tử của phu nhân, ca ca của vương phi. Có một số việc nếu ta ra mặt thì biết ăn nói thế nào với người sống và người đã chết?”
Đã nói thẳng như thế thì Bành Ngọc Lan nghe thông não, vì vậy không làm phiền Mông Sơn Minh nữa, bà cũng không thể ở đây lâu, từ biệt rời đi.
Mông Sơn Minh thở dài nhìn theo Bành Ngọc Lan đi khuất, ông đưa ra gợi ý này cũng vì bất đắc dĩ.
Bên ông không thể vì ân oán với Phượng gia mà giết Phượng Nhược Nam đi?
Cũng không thể đuổi Phượng Nhược Nam đi, dù muốn bỏ nhưng từng có danh phận phu thê, nàng từng là vương phi, như Mông Sơn Minh đã nói với Bành Ngọc Lan, lỡ bị kẻ xấu lợi dụng sẽ liên lụy bên Thương Triêu Tông.
Quận Thanh Sơn, Nhà Tranh sơn trang.
Sơn trang đã dọn dẹp sạch sẽ lại có người quét dọn, một đám hòa thượng đến dọn dẹp. Đám hòa thượng Nam Sơn Tự trở lại.
Viên Phương thay áo tăng chỉ huy cái này cái kia phải dọn sạch sẽ.
Người ba phái luôn đến dọn dẹp, nhưng Viên Phương chưa đủ sạch.
Ba bóng người đáp xuống ngoài sơn trang, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đi vào thấy người dọn dẹp, tìm đến Viên Phương.
Phí Trường Lưu hỏi:
“Khi nào Ngưu Hữu Đạo trở về?”
Đột nhiên phát hiện đám người Viên Phương trở lại, nhóm Ngũ Lương Sơn biến mất cũng quay về, chưởng môn ba phái hiểu rằng nàng sắp về.
Vì vậy hai ngày qua ba người một ngày chạy tới thăm chừng vài lần, hỏi đi hỏi lại.
Kết quả Viên Phương nhe răng cười chỉ nói một câu:
“Ta làm sao biết... a!”
Viên Phương vô tình nhìn trời sau đó ngây người.
Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa quay đầu nhìn. Bốn con chim bay vụt qua bầu trời xoay vài vòng rồi đáp xuống.
Bốn con chim sà xuống đình viện, một đám người nhảy xuống, còn ai ngoài nhóm Ngưu Hữu Đạo.
Viên Phương cười kêu lên:
“Đạo gia!”
Viên Phương hất áo tăng chạy nhanh đến, cái đầu trơn sáng bóng.
Đám tăng nhân dọn vệ sinh cũng đứng thẳng chắp tay đón chào.
Ngưu Hữu Đạo đánh giá Viên Phương từ trên xuống dưới, quăng cho câu đánh giá:
“Ngươi mặc thế này dễ xem hơn.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn bốn phía, thấy sơn trang vẫn như cũ thì vừa lòng gật đầu.
Ba vị chưởng môn đến gần.
Hạ Hoa cười kêu lên:
“Đạo gia!”
Hạ Hoa chính thức sửa miệng tôn xưng làm Phí Trường Lưu và Trịnh Cửu Tiêu liếc nhau.
Hai người cùng chào:
“Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm đánh giá ba người một lúc, sau đó nói:
“Gần đây vất vả các vị.”
Hạ Hoa cười khúc khích:
“Nên làm.”
Hạ Hoa chạy lại kéo cánh tay Quản Phương Nghi, nói cười vui vẻ.
Ba vị chưởng môn trò chuyện một lúc với Ngưu Hữu Đạo, hắn giới thiệu nhóm người Trang Hồng làm Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa trở nên nghiêm nghị.
Quản Phương Nghi mang nhóm Trang Hồng đi dàn xếp chỗ ở.
Hạ Hoa lại gần cười hỏi:
“Đạo gia, mấy con phi cầm này là của ai?”
Không chỉ mấy con này, lúc trước ba vị chưởng môn đã phát hiện lúc nhóm Công Tôn Bố trở về rất oách, tám con chim to trong đó có ba con là Xích Săn Điêu, ba người nhìn ch ảy nước miếng.
Giờ thêm bốn con nữa, vẫn chưa hết sao? Cảm giác sắp trở thành chi nhánh Vạn Thú môn.
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
“Đều là của Hồng Nương.”
Ba vị chưởng môn liếc nhau.
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng bổ sung thêm:
“Sau này ba phái có việc gấp có thể mượn dùng.”
Ba vị chưởng môn hân hoan dè dặt khách khí hai câu, dâng quà lên sau đó sai người mang hai người đến.
Một người chật vật không chịu nổi bị hai đệ tử Lưu Tiên Tông kéo vào sơn trang ấn quỳ trước mặt Ngưu Hữu Đạo, đó là Tống Thư.
Một người khác đi theo đến, là Trần Quy Thạc lòng hơi thấp thỏm. Trần Quy Thạc không bị bứt tới đây, sau khi đưa thư đến ba đại phái thì phụng mệnh trở về, đến bên này chờ.
Tống Thư quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, lờ mờ đoán được gì nhưng vì chưa từng gặp hắn nên hỏi:
"Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo?”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu nói:
“Là ta, chưa từng gặp ngươi nhưng ta quen thuộc nhi tử của ngươi.”
Người trước mắt quả nhiên là kẻ đã giết nhi tử của gã, lại giết nhị cả của gã, còn diệt cả nhà gã.
Tống Thư vùng vẫy gầm rống:
"Cẩu tặc!"
Phí Trường Lưu hừ lạnh nghiêng đầu ra hiệu:
"Còn dám mạnh miệng!"
Hai đệ tử Lưu Tiên Tông hành động, muốn cho Tống Thư nếm mùi đau khổ.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngăn lại.
Tống Thư quay đầu nhìn ba vị chưởng môn, mắng chửi:
“Đồ tiểu nhân phản chủ, sẽ không chết tử tế được!"
Hạ Hoa cười khẩy nói:
“Phản chủ? Ngươi tôn Tống gia của ngươi lên quá, không biết đây là thiên hạ của tu sĩ sao?”
Ngưu Hữu Đạo không xem trọng Tống Thư, hắn nhìn hướng Trần Quy Thạc hơi cẩn trọng, mỉm cười nói:
"Mấy năm nay vất vả ngươi rồi, làm khá lắm. Thiệu Bình Ba không dễ lừa, vừa xảy ra chuyện chắc hắn đoán được vấn đề nằm ở đâu, ngươi không trở về bên Thiệu Bình Ba được, về sau yên tâm tu luyện bên này đi.”
Trần Quy Thạc chắp tay cảm ơn:
“Tạ Đạo gia.”
Tống Thư quay sang mắng Trần Quy Thạc:
“Uổng ta mù mắt tin tưởng ngươi như vậy, mấy năm nay ta có từng bạc đãi ngươi? Lương tâm của ngươi bị chó ăn sao?”
Trần Quy Thạc đánh trả:
“Tống Thư, thứ người khi sư diệt tổ nhà ngươi còn không biết ngượng nói đến lương tâm?”
Tống Thư muốn mắng nữa nhưng bị Phí Trường Lưu ra hiệu cho đệ tử kiềm chế không thể phát ra tiếng.
Phí Trường Lưu hỏi Ngưu Hữu Đạo:
“Đạo gia, xử trí người này thế nào?”
Dẫn người đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hỏi hắn muốn xử trí thế nào là một chuyện, cũng nhắc nhở hắn đừng quên công lao của họ.
Trần Quy Thạc chắp tay nói:
“Đạo gia, ta nguyện tự tay lấy đầu tặc này!”
Hai tay Ngưu Hữu Đạo vịn kiếm chậm rãi đung đưa kiếm, nhìn Tống Thư một lúc rồi nhẹ tênh nói:
“Đã bắt được hung thủ diệt môn Tống gia, phái người áp đi kinh thành giao cho triều đình, để triều đình xử đi.”
Trần Quy Thạc nghe vậy nóng nảy, sợ bị Tống Thư trả thù:
“Đạo gia! Tống Cửu Minh có nhân mạch ở kinh thành, nếu áp đi kinh thành sợ là...”
Ngưu Hữu Đạo ngắt lời:
“Được rồi, cứ làm như vậy đi. Con người của ta không thích đánh giết, không thích tạo sát nghiệt, dính máu me.”