Hồng Tụ cũng mở to mắt nhìn cảnh tượng này, hai tay cuống quýt bắt lấy tay Ngưu Hữu Đạo đang trượt vào trong cổ áo mà sờ soạ,ng bộ ng,c của nàng ta.
“Sao?” Ngưu Hữu Đạo rời khỏi môi Hồng Phất, quay sang nhìn Hồng Tụ, khiến cho Hồng Phất đang kìm nén có thời gian để thở.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm Hồng Tụ nắm lấy tay mình, rất bất mãn nói: “Ngươi có ý gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đổi ý rồi sao?”
Ngực tự dưng có thêm bàn tay đàn ông, mặt Hồng Tụ đỏ lên, nhìn về phía em gái.
Hồng Phất vội giải vây: “Đạo gia, chúng ta không phải đổi ý. Chờ lát nữa có người đưa rượu thịt đến, bị người ta nhìn thấy thì không hay. Đợi sau khi rượu thịt được mang đến xong, chị em chúng ta lại hầu hạ ngài cũng không muộn.” Vừa nói, một tay của nàng ta định đẩy cái tay đang bóp mông của mình.
“Mấy chuyện thú vị như vầy sao có thể dừng lại? Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Ngưu Hữu Đạo cười ha hả nói một câu, hai tay càng ôm chặt, kéo hai cô gái đến cạnh giường, khiến cả hai đều hãi hùng khiếp vía, xem như lĩnh hội được cái gì đâm lao thì phải theo lao.
Nếu nói Ngưu Hữu Đạo không phải là sắc lang, ai mà tin?
Bây giờ hắn chỉ mong người làm mang rượu thịt lên nhanh một chút. Nếu không, hắn sợ hai cô gái này chó cùng rứt giậu.
Trong thành, Hứa lão lục đang dẫn người bước nhanh đột nhiên ngừng lại.
Đối diện là Quản Phương Nghi đang đi tới. Trần bá và lão thập tam cũng dừng bước.
Thấy bà ta không có việc gì, đám người Hứa lão lục nhẹ nhàng thở ra.
Quản Phương Nghi bước đến phía trước, trầm giọng nói: “Ta đã bảo ngươi bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, ngươi còn chạy đến đây để làm gì?”
“Ta đã tuân theo lời đại tỷ giao phó, nhưng Ngưu Hữu Đạo nói tỷ đang gặp nguy hiểm, nói người của Hiểu Nguyệt các muốn động tới tỷ...” Hứa lão lục thấp giọng đem chuyện xảy ra kể lại cho bà ta nghe.
Biết được Ngưu Hữu Đạo không tiếc bại lộ, cũng muốn mạo hiểm bắt Hồng Tụ, Hồng Phất để cứu bà.
Vì để cứu bà, thậm chí còn bảo Hứa lão lục mang hết cao thủ của Phù Phương Viên đi.
Để cho Hứa lão lục tranh thủ thời gian đến cứu bà, hắn không tiếc tiết lộ đám người Lệnh Hồ Thu là người của Hiểu Nguyệt các, có thể thấy được hắn đang rất lo lắng.
Quản Phương Nghi cắn môi, trong lòng cảm động vô cùng. Nhưng bà ta không biểu lộ cảm giác khó nói nên lời đó ra ngoài, ngược lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên chết tiệt đó, bản thân khó đảm bảo, lão nương còn cần hắn đến cứu sao? Các ngươi là heo à? Hắn nói cái gì các ngươi nghe theo cái đó?”
Hứa lão lục lo lắng nói: “Đại tỷ, nếu tỷ không có chuyện gì, chúng ta mau trở về đi. Muốn mắng, chúng ta sẽ để tỷ mắng cho sướng miệng, nhưng bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm.”
“Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi?” Quản Phương Nghi trừng mắt, mọi người nhanh chóng bước đi, đồng thời phân phó: “Đừng để người nhà xảy ra chuyện, cho người gọi tất cả trở về.”
Sau khi cao thủ của Phù Phương Viên ra ngoài thì không đi cùng nhau. Một đám người đi chung, thật sự quá chói mắt. Bọn họ tách ra ở các con phố, hẹn gặp nhau ngoài thành.
Hứa lão lục nhanh chóng phân phó hai người ra ngoài thành gọi mọi người trở về.
Quản Phương Nghi nhanh chóng bước đi, ánh mắt hiện lên sự lo lắng, hận không thể bay trở về. Nhưng kinh thành có quy củ, không để cho tu sĩ tự tiện gây nhiễu loạn trật tự thế gian.
Một đám người lo lắng chạy về Phù Phương Viên. Cho đến khi đặt chân vào viện tử của Lệnh Hồ Thu, vừa lúc gặp phải lão thập nhi hai tay bưng rượu đi vào.
“Đại tỷ, tỷ trở về rồi sao?” Lão thập nhị vui mừng nói.
Quản Phương Nghi nhìn đồ ăn, hỏi: “Là Ngưu Hữu Đạo bảo mang đến?”
“Vâng!” Lão thập nhị gật đầu.
“Không cần đâu, ném hết đi.” Quản Phương Nghi vung tay lên, xông thẳng vào viện.
Bà ta không trở về thì thôi, nếu đã trở về, sẽ không để rượu độc này phát huy hiệu quả đến mức Ngưu Hữu Đạo bị bại lộ. Bà biết tình cảnh của Ngưu Hữu Đạo bây giờ, hắn muốn mượn tay Hiểu Nguyệt các giết Ngụy Trừ. Nếu không, sau khi Ngưu Hữu Đạo rời khỏi kinh thành, khắp nơi đều là nguy hiểm, làm không tốt, nửa bước cũng khó đi.
Bà ta biết Ngưu Hữu Đạo là vì cứu bà ta mà làm như vậy. Trước mắt thì không nói, nhưng sau này hậu hoạn vô cùng. Bà ta không thể để việc này phát sinh được.
Sau khi tiến vào viện tử, ánh mắt Quản Phương Nghi khẽ động, đưa tay ra hiệu cho người đằng sau dừng bước, còn mình thì nhẹ nhàng bước đến cửa phòng đang đóng chặt kia.
Bà ta ghé tai lắng nghe động tĩnh bên trong một lát, sau đó quay người đá một cước.
Cạch! Tà váy bay lên, trực tiếp đạp bay cánh cửa.
Ba người đang dây dưa trong phòng, đột nhiên một tiếng động vang lên, khiến cả ba có cảm giác thạch phá thiên kinh.
Ngưu Hữu Đạo đang suy nghĩ tại sao rượu thịt còn chưa mang đến.
Hồng Tụ, Hồng Phất thì đang cắn rắng chịu đựng, âm thầm cầu khẩn người mang rượu thịt nhanh nhanh lên.
Không ai nghĩ, trong lúc không có bất kỳ dấu hiệu nào, cánh cửa đột nhiên bị người ta đạp ra như vậy.
Ba người trên giường ngóc đầu nhìn lại, chỉ thấy Quản Phương Nghi đang mỉm cười bước vào, tay cầm chiếc quạt tròn, nhìn dáng vẻ khó coi của ba người, tặc lưỡi lắc đầu.
Cái không nên thấy cũng đã thấy, bà ta còn làm bộ dùng chiếc quạt để che mắt lại.
Có cái nào mà không lọt vào tầm mắt chứ? Hai cô gái đang nằm trên giường, quần áo lộn xộn.
Hai tay Ngưu Hữu Đạo thật bận không chịu nổi, một cái nằm trên ngực Hồng Tụ mà nghiên cứu, còn một cái thì nằm dưới váy Hồng Phất để “tầm bảo”.
Tóc tai hai người rối bù, quần áo xộc xệch, áo lót cũng đã được cởi ra ngoài, phơi bày bộ ngự,c trắng phau pháu.
Hồng Phất còn khó coi hơn, quần đã bị lột xuống dưới chân, lộ ra cặp đùi thon dài trần trùng trục đang ép chặt, làm ra chống cự sau cùng, ngoài miệng thì cầu khẩn người mang rượu thịt đến nhanh nhanh.
Quản Phương Nghi đột nhiên xông vào, dọa hai cô gái suýt chút nữa hồn phi phách tán.
“Á!” Hai cô gái đồng thời hét lên, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Nhưng lên trời không đường, xuống đất không cửa. Hai cô gái một tay che ngực, một tay với lấy tấm chăn quấn lấy người, liều mạng che lại.
Hai chị em chui vào trong một cái chăn, xấu hổ vô cùng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn không còn mặt mũi để nhìn người khác, hận không thể đập đầu chết, thậm chí không còn tâm trạng suy nghĩ tại sao Quản Phương Nghi lại xuất hiện.
Ngưu Hữu Đạo ngược lại nhẹ nhàng thở ra, từ trên giường bò xuống, nhìn Quản Phương Nghi, kinh ngạc hỏi: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Nghe ngươi hỏi, chẳng lẽ ta đã làm hỏng chuyện tốt của ngươi?” Quản Phương Nghi hừ một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo vội ho khan: “Ngươi hiểu lầm rồi. Ta đang truyền thụ cho tỷ muội họ một môn công pháp tu luyện.”
Lời này lừa quỷ thì còn nghe được. Hồng Tụ, Hồng Phất hận không thể vùi đầu vào trong chăn.
“À, xem ra là ta đã hiểu lầm.” Quản Phương Nghi cúi người, nhặt cái quần dưới đất lên, là của Hồng Phất trong lúc luống cuống làm rơi xuống, nhìn qua một chút, rồi quay lại nhìn đám người ngoài cửa, quát mắng: “Một đám không biết xấu hổ, nhìn cái gì, chưa bao giờ nhìn thấy quần phụ nữ à?”
Đám người Hứa lão lục rụt cổ, vội vàng quay đầu đi.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả biểu hiện của Trần bá cũng có chút đặc sắc.
Quản Phương Nghi lại nhìn cái quần, lắc đầu tặc lưỡi, âm dương quái khí nói: “Tu luyện công pháp gì mà cần phải cởi quần? Hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt!” Nói xong, Quản Phương Nghi tiện tay ném cái quần trở lại giường.
Bà ta vừa nhấc chân, người cũng đã đứng trên giường, định giật cái mền ra.
Hồng Tụ, Hồng Phất có chút hoảng sợ, chết cũng không chịu thả cái mền. Nếu để một đám đàn ông bên ngoài nhìn thấy, hai người có còn sống được nữa hay không?
Quản Phương Nghi vung tay, hai cái tát giáng xuống.