“Còn có nước Hàn. Nước Tống rút lui, nước Yến bị giày vò đến tình trạng hư nhược. Nước Tống vừa rút đi, tiếp theo sẽ đến phiên nước Hàn phát động tấn công với Đại Yến. Sau khi nước Hàn phát động tấn công, cho dù nước Tống không lập tức ra tay, cũng sẽ đợi nước Hàn xua binh tấn công nước Yến trước. Nước Tống đã phải trả một cái giá rất lớn, không có khả năng ngồi nhìn nước Hàn chiếm hết tiện nghi.”
Nghe xong, Cung Lâm Sách hãi hùng, im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Tiếp tục đánh xuống có thể phòng ngừa nước Hàn xuất binh hay sao?”
Mông Sơn Minh đáp: “Họa thủy đông dẫn. Chủ soái của nước Hàn là Kim Tước, ta và ông ta đã từng giao thủ qua, biết rõ người này rất giỏi kiên nhẫn, am hiểu nắm giữ thời cơ tấn công tốt nhất, không nắm chắc là ông ta không dễ dàng ra tay. Đây cũng là nguyên nhân người nước Hàn chậm chạp không động thủ với nước Yến. Thiệu Đăng Vân đánh trận vẫn phải có một tay. Có ông ta tọa trấn Bắc châu, Kim Tước sẽ có sự kiêng kỵ. Ta đoán, Kim Tước không đến vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không xung đột chính diện với trọng binh tập kết ở Bắc châu. Ông ta đang chờ. Hỏa lực của ông ta tập trung ngoài biên cảnh chính là cơ hội tấn công tốt nhất, có lợi nhất.”
“Nhất định phải trông chừng, không thể để ông ta nhìn chằm chằm Đại Yến được, phải đem ánh mắt của ông ta chuyển sang nước Tống. Thế cục trước mắt chính là thời cơ rất tốt. La Chiếu tuổi trẻ nóng tính, tham lớn cầu nhanh, đã tạo ra kỳ ngộ trong chiến lược quan trọng của Đại Yến. Đại Yến ta quyết định không thể bỏ lỡ, nhất định phải nắm chặt lấy. Chỉ cần quân ta chặn ba triệu đại quân của La Chiến bên bờ sông phía Đông không cho quay về, đồng thời đảo loạn nội bộ nước Tống, mắt thấy dễ như trở bàn tay, Kim Tước tất sẽ xua binh nhào về phía nước Tống.”
Cung Lâm Sách đã hiểu rõ ý định của Mông Sơn Minh, khẽ gật đầu, nhưng lại do dự nói: “Trước mắt, nước Yến còn chưa dìm được thực lực của nước Tống. Chúng ta trả cái giá lớn như vậy, kết quả lại dâng món ngon cho nước Hàn. Một khi nước Hàn chiếm được nước Tống, chỉ sợ chưa chắc đã lĩnh tình của chúng ta. Nước Hàn phát triển an toàn chính là sự bất lợi đối với Đại Yến.”
Mông Sơn Minh nói: “Cho nên, đến lúc đó mới là lúc đàm phán với nước Tống. Còn bây giờ đàm phán là muốn chết. Chỉ khi nào đánh nước Tống tàn phế, để nước Tống nóng lòng tự vệ, không còn đường lui nào khác, khi đó bọn họ mới thật tâm chứng thực kết quả đàm phán. Trên chiến trường đánh không lại người ta, đã không để người ta khuất phục, bây giờ còn trông cậy vào đàm phán, tranh đua miệng lưỡi bảo người ta phục mình, đúng là không thực tế.”
Nói đến đây, ông phất tay ra hiệu, La Đại An lập tức quay xe lăn, đẩy ông đến trước tấm bản đồ.
Cung Lâm Sách cũng đi theo.
Mông Sơn Minh cầm cây gậy nhỏ mà La Đại An đưa đến, chỉ vào tấm bản đồ: “Hai nước đều suy yếu, sau khi hai nước đàm phán thành công, ai cũng không muốn nhìn thấy đối phương trở thành cô hồn dã quỷ trước đao của nước Hàn rồi đến phiên mình, khi đó mới có thể nhất trí đối kháng kẻ địch chung. Đàm phán xong, nước Yến và nước Tống đều có cơ hội thở dốc, song phương bãi bình, binh lực giao chiến có thể tập kết ở phía Bắc. Có thể nói, hai nước đều có thể tập kết binh lực cường đại nhất ở phương Bắc đề nhằm vào nước Hàn. Lúc này, chỉ có hai nước liên thủ mới có thể làm cho nước Hàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Thu phục nước Tống, uy hiếp của nước Yến ở phía Đông sẽ được giải trừ. Còn phía Bắc của nước Yến, sau khi bãi bình nước Tống xong, chúng ta có thể tăng cường nhân mã phòng ngự phía Bắc. Trong tình huống liên thủ với nước Tống, phía Bắc của chúng ta sẽ không còn lo nữa. Phía Nam là biển rộng mênh mông, đầu nhập binh lực trên biển sẽ rất lớn, cho nên khả năng phía Nam xuất hiện nguy hiểm sẽ không cao. Phía Tây, Nam châu đồng ý quét sạch gió chướng cho Đại Yến. Đạo gia có đủ lực ảnh hưởng đối với Kim châu nước Triệu. Một khi nước Triệu nổi lên, không cần thông qua triều đình, Nam châu sẽ chủ động liên thủ Kim châu cùng nhau ngăn địch.”
“Đây là chiến lược lớn mà lão già tàn phế ta đã định ra cho Đại Yến. Nếu ba Đại Phái chiếu theo chiến lược này mà chấp hành, tạm thời có thể giải trừ nguy cơ cho Đại Yến. Chỉ cần có thể đạt được mục đích chiến lược, mặc dù có vẻ hơi yếu ớt, nhưng có còn hơn không, có thể vì Đại Yến mà tranh thủ cơ hội thở dốc, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi lại sức, tích trữ quân lực. Đợi Đại Yến ta binh cường mã tráng, quốc lực hùng hậu, còn người nào dám xâm phạm nữa không?”
Cung Lâm Sách nhìn chăm chú tấm bản đồ, trong đầu ngẫm nghĩ lời nói của Mông Sơn Minh, một lát sau mới thở ra một hơi.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người đứng trên góc độ chiến tranh chỉ điểm chiến lược tác chiến hùng vĩ một cách toàn diện cho ông ta như vậy, trong lòng ông ta mơ hồ có chút rúng động. Rất nhiều chuyện đang trong thế ép buộc phải ứng đối đã trở nên có trật tự, suy nghĩ cũng quyết đoán hơn.
Sau khi cảm khái, ông ta lại thở dài: “Nhưng nếu Mông soái không buông tha cho đám tù binh đó, Yến Kinh sợ rằng sẽ rơi vào nguy hiểm.”
Giọng điệu hùng hổ dọa người trước đó đột nhiên không còn.
Mông Sơn Minh nói: “Chỉ cần binh phong nước ta trực chỉ nội bộ nước Tống, đối mặt với áp lực khó có thể chịu được, ý đồ La Chiếu tiến đánh Yến Kinh sẽ không kiên trì được bao lâu, tất sẽ phải rút quân. Không cần quá lâu, khoảng bảy tám ngày là đủ. Kinh thành, thành tường vừa cao vừa rộng, dễ thủ khó công, nếu hai triệu nhân mã trong vòng bảy tám ngày cũng không giữ được, ta thật sự không biết kinh thành giữ lại đám phế vật kia còn có thể làm được gì? Mất thì cứ để nó mất, dù sao Đại Yến cũng chẳng còn cái gì tốt.”
Cung Lâm Sách nói: “Xem ra Mông soái khăng khăng muốn như vậy.”
Mông Sơn Minh nói: “Có thể miễn trừ chức Đại tướng Đông chinh của ta, cũng có thể giết ta rồi thay người đến chỉ huy.”
Khóe miệng Cung Lâm Sách mấp máy. Bây giờ ông ta thật sự không dám động Mông Sơn Minh, nhất là sau khi nghe Mông Sơn Minh nói, đồng thời cũng thấy được thái độ của đám người Trương Hổ.
Ông ta không nói gì nữa, quay người chuẩn bị liên lạc lại với Mạnh Tuyên.
La Đại An đẩy Mông Sơn Minh về vị trí cũ, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lắng nghe thật lâu, trong lòng Lộ Tranh vô cùng rúng động. Lời nói của Mông Sơn Minh có thể giúp cho hắn ta mở mang tầm mắt. Hắn ta không nhịn được bước đến bên cạnh Mông Sơn Minh, hỏi dò một tiếng: “Mông soái, nếu giết sáu trăm ngàn tù binh kia, sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho danh dự của ngài.”
“Ta còn có thể sống được bao lâu nữa chứ? Có một mình ta, chỉ cần nước Yến có thể đánh thắng, cần danh dự đó làm gì nữa? Lộ Tranh, ngươi nhớ kỹ, sát phu trong tình huống này tức là nhắm vào nước Tống, cũng là nhắm vào chiến lược, chiến thuật của chúng ta mà đưa ra lựa chọn. Đại quân ta tiến vào cảnh nội nước Tống, lương thảo không đủ, lại dùng cho những chuyện vô ích, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với sĩ khí. Về sau cũng không biết sẽ gặp phải khó khăn gì. Nước Yến đã đến trình độ này rồi, không còn đường lui, tướng sĩ nhất định phải hạ quyết tâm, dùng hết toàn lực mới có thể vãn hồi thế cục. Sát phu kết thù, sợ quân Tống trả thù, tướng sĩ đánh vào nước Tống tất không dám hàng, mới có thể liều chết tác chiến, nhân mã trong nước giao thủ với quân Tống cũng không dám đầu hàng.”
Sát phu kết thù? Lộ Tranh kinh ngạc nhìn Mông Sơn Minh lần nữa, nội tâm rúng động. Một lần đồ sát sáu trăm ngàn tù binh nước Tống, sao có thể không kết thù chứ?
Chẳng những kết thù, mà còn là đại thù, trở thành một mối sỉ nhục khắc cốt ghi tâm cho toàn bộ nước Tống. Nếu nước Tống có cơ hội, làm sao mà không rửa mối hận này được chứ?