“Giải thích thế nào?
Ngưu Đạo Hữu nói:
“Ta chỉ là cảm thấy như vậy thôi. Côn Lâm Thụ của Thiên Hỏa giáo, vì tìm ta báo thù, vẫn không để ý khuyên can, ở nơi tối tăm không thấy mặt trời bế quan mười năm, nhìn đi, mấy đời người luyện thành Thiên Hỏa giáo đều không thể luyện thành tuyệt học. Xa không nói, các ngươi nhìn Hầu Tử đi, đủ bướng bỉnh chứ, lúc cố chấp ngay cả ta cũng không nghe, mà bộ Ngạnh Khí Công làm thân thể cường tráng kia, không ít người luyện, cũng chỉ có hắn ta luyện thành công thôi. Bây giờ lại lòi ra cái tên Tây Môn Tình Không này, cũng là một kẻ ai khuyên cũng không nghe. Hai!
Vân Cơ đăm chiêu, khẽ vuốt cằm.
“Nói cũng có lý! Xem ra đạo tu hành ít nhiều cũng có liên quan đến chấp nhất của bản tâm.
Quản Phương Nghi ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nhưng Tây Môn Tình Không lại không tốt số như bọn họ, ít nhất Hầu Tử và Côn Lâm Thụ còn có ngươi che chở, Tây Môn Tình Không thì sao? Bảo ngươi cứu ngươi cũng không muốn ra tay.
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo bà ta:
“Đến bây giờ cô còn oán ta sao? Không phải chưa từng cứu y, y trúng độc ở Vệ Quốc, nếu không phải ta chỉ cách cứu mạng, y đã chết từ lâu. Nhưng y vẫn muốn chạy về, sau đó ta biết người này đã hết cách cứu chữa. Huyền Vi vừa chết, không ai cứu được y. Lẽ nào Quỷ y không cứu y sao? Quỷ y cứu y có khác gì với ta cứu y chứ? Nhưng mà cô nhìn đi, kết quả thế nào vẫn muốn đi chịu chết, người như thế ai có thể cứu?
Quản Phương Nghi hơi ai oán nói:
“Nói cho cùng, trong mắt ngươi y vẫn người không đáng để hết tâm tư, nếu ngươi muốn y sống, ta không tin ngươi không có cách nào.
Ngưu Hữu Đạo xoay người lại hỏi:
“Hồng nương, cô sao thế, một Tây Môn Tình Không đến nỗi khiến cho cô oán hận ta như thế chứ? Thiên hạ rất nhiều người khổ, sao cô cứ nhìn chằm chằm Tây Môn Tình Không mà sống mái với ta chứ?
Quản Phương Nghi nói:
“Không phải ta sống mái với ngươi, chẳng qua ta cảm thấy đàn ông trong thiên hạ không có mấy ai tốt, có người như vậy làm nữ nhân đều không hi vọng y chết, ít nhất ta cũng hy vọng y sống tốt.
Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng, trong đầu xẹt qua Nam Thiên Vô Phương, nhìn lại vẻ buồn bả của vị này, thuận miệng nói một câu:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Quản Phương Nghi lại giũ ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa cho hắn:
“Đan Bảng công bố xếp hạng mới, Nhan Bảo Như trở thành đệ nhất cao thủ, đây là tin tức đến từ Quách Mạn bên kia tự ngươi xem đi.
Lời này nghe hơi không đúng, Ngưu Hữu Đạo không biết tin tức gì truyền đến, nhận lấy, sau khi xem xong hắn yên lặng.
Lần trước Quách Mạn không kịp truyền tin, bây giờ có cơ hội truyền tin đến, giải được câu đố danh sách Vụ Phủ kia. Vấn đề trước đây hắn nghĩ không ra bây giờ đã có câu trả lời.
Hắn đoán không sai, vòng tay kia thật sự là trang sức trên người của Huyền Vi, là vòng tay của Huyền Vi, là thứ trước khi chết nàng ta đã nhờ Quách Mạn giao cho Tây Môn Tình Không.
Lúc đầu Quách Mạn muốn tìm cơ hội nhìn xem bên trong vòng tay có bí mật gì, bởi vì cân nhắc Huyền Vi có thể được Vô Tâm cứu sống, đến lúc đó không giao ra được sợ có phiền phức.
Ai biết tình thay đổi đột ngột, Ngọc Thương tự mình tìm tới cửa, dưới tình thế cấp bách, Quách Mạn không kịp kiểm tra kỹ, lúc này mới trực tiếp lấy sạch, giao vòng tay ra.
Sở dĩ Huyền Vi giao vòng tay này cho Tây Môn Tình Không, Huyền Vi đã nói là để bảo đảm một mạng cho Tây Môn Tình Không.
Xem xong cái này, trong lòng Ngưu Đạo Hữu hơi thổn thức, đại khái cho hắn đã hiểu ý Hồng Nương muốn biểu đạt. Món đồ bảo vệ mạng sống trước khi Huyền Vi lâm chung để lại cho Tây Môn Tình Không lại rơi vào trong tay bên này, mà bên này lại không chịu cứu mạng của Tây Môn Tình Không.
Thấy Vân Cơ có ý muốn nhìn, Ngưu Hữu Đạo thuận tay cho nàng ta xem, ngược lại nói với Hồng Nương:
“Hồng Nương, thật ra trong lòng ngươi rõ ràng, chết sống của Tây Môn Tình Không bởi vì ở trên tay có thứ này hay không. Tây Môn Tình Không muốn sống thì thứ này mới có tác dụng, nếu y không muốn sống, có cho y thêm mười món tám món nữa y cũng không sống nổi.
Quản Phương Nghi thất vọng mất mát nói
“Ta hiểu rõ, mặc kệ Huyền Vi là sống hay chết, y chỉ muốn ở bên cạnh Huyền Vi. Nhưng trong lòng ta chính là khó chịu, sao ta không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ?
Hai tay Ngưu Hữu Đạo giơ lên đánh giá mình một chút nói:
“Chẳng lẽ ta không tốt sao?
“Xì, một người bị thiên lôi đánh còn không biết ngại mà so sánh với người khác?
Quản Phương Nghi lườm hắn một cái quay đầu bước đi.
Gương mặt của Ngưu Hữu Đạo tối sầm, hắn biết mà chỉ cần nói ra việc này thì sẽ trở thành đầu đề câu chuyện của người phụ nữ chết bầm này, sau này bà ta sẽ lấy ra nói hắn cả đời.
Vẻ mặt Vân Cơ có phần đặc sắc, mau xoay người rời đi, cố gắng hết sức tỏ vẻ thờ ơ rời đi.
Không còn những người khác nơi này yên lặng, sau đó Ngưu Hữu Đạo đi tới trước bàn trang điểm ngồi đối diện với tấm gương. Trước đó "Trầm Phật Chi Địa" không có gương.
Xõa tóc ra, đối diện với tấm gương nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn mình trong gương, âm thầm thi pháp.
Lập tức tóc của hắn như khổng tước xòe đuôi, lại giống như con nhím, lợi dụn giống nhiệt độ được sinh ra từ Càn Khôn Quyết chỉnh tóc, uốn tóc!
Nếu muốn kéo tóc cho thẳng theo lý mà nói là có thể được, nếu không kéo thẳng dễ khiến cho người nào đó cười nhạo.
Lại không biết sau khi người nào đó nhìn thấy, người nào đó lại kinh ngạc sợ hãi hỏi tại sao tóc của ngươi lại thẳng?
...
Hàng nhạn ba con vật cưỡi bay ngang trời, trên lưng con dẫn đầu là chưởng môn Thiên Nữ giáo Trì Thanh Lệ cười nói vui vẻ, đôi mắt như nước mùa thu, nói là nàng đã chặt đứt sắc dục nhưng trong hành động cử chỉ lại toát ra mấy phần quyến rũ.
Chỉ vì bên cạnh có người khiến nàng ta tươi cười rạng rỡ, chính là vị hôn phu của các chủ Băng Tuyết các Xuyên Dĩnh.
Ngược lại Xuyên Dĩnh lại chẳng tỏ vẻ ta đây gì cả, thỉnh thoảng cũng góp thêm vài câu vui đùa, nhưng lại khiến Trì Thanh Lệ cười tươi như hoa.
Xuyên Dĩnh vẫn là phong độ thanh thoát, đương nhiên Trì Thanh Lệ không cho là mình thất thố.
Nhưng đệ tử điều khiển phi điểu phía trước đã mơ hồ cảm thấy thái độ của chưởng môn đã quá mức không rụt rè, đương nhiên có mấy lời chỉ có thể để ở trong lòng suy ngẫm, không dám nói ra.
Trì Thanh Lệ quả thật chưa ý thức được điều gì, một ít lời nói đơn thuần chỉ là hành vi theo bản năng khi nhìn thấy đàn ông tuấn tú như vậy, theo bản năng muốn biểu hiện sức hấp dẫn nữ tính của mình mà thôi.
Đối với Trì Thanh Lệ mà nói, hai người gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng đối với Xuyên Dĩnh mà nói đó là sắp đặt từ lâu.
Bằng sức mạnh sau lưng hắn ta, muốn động tay chân không khó, cũng có nghĩa là nếu hắn ta muốn gặp Trì Thanh Lệ là chuyện rất dễ dàng.
Cửa hàng Thiên Nữ giáo của Băng Tuyết các bên kia xảy ra chút chuyện, ngay lập tức sẽ đưa Trì Thanh Lệ đến, sau đó tình cờ gặp được nàng ta một cách rất tự nhiên. Nói đại mấy câu khách sáo, Xuyên Dĩnh đề cập vừa lúc muốn tới bên Nước Hàn này giải sầu, Trì Thanh Lệ liền vui vẻ tỏ vẻ đồng ý chủ động đi cùng, nàng ta nói là đúng lúc cùng đường.
Điều này đương nhiên không chỉ là bởi vì Xuyên Dĩnh anh tuấn, mà còn có nguyên nhân là do thân phận của Xuyên Dĩnh, Trì Thanh Lệ rất muốn kết giao với hắn ta.
Trên một đường này, mặc dù hai người chưa trở thành bạn bè, nhưng ý tứ trong lời nói của Xuyên Dĩnh dường như đã xem Trì Thanh Lệ là bạn bè, khiến cho Trì Thanh Lệ vui thầm trong bụng.
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, khiến cho quỹ tích bay của chim cưỡi xuất hiện hỗn loạn, loài chim vật cưỡi quỹ, người đứng ở trên hơi lay động.
Xuyên Dĩnh duỗi tay, đỡ cánh tay của Trì Thanh Lệ.
“Trì chưởng môn, cẩn thận.
Hai bên tiếp xúc tay chân, có thể cảm nhận được nhiệt độ đối phương, khiến cho tâm hoa của Trì Thanh Lệ đều ngượng ngùng nở ra, dường như lại tìm thấy cảm giác của cô gái nhỏ xinh đẹp.