Ngoài mặt Bành Hữu Tại gật đầu phụ họa, trong lòng thì lại đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Ngưu Hữu Đạo, việc phía trước Thiên Ngọc môn ta cũng chưa chắc sẽ chu đáo, ngươi thì lại chuẩn bị công việc phía sau cho Thiên Ngọc môn ta rồi?
Trong lòng đồng thời cũng đang suy nghĩ Ngưu Hữu Đạo sẽ đưa lý do động thủ danh chính ngôn thuận gì cho Thiên Ngọc môn.
Bàn xong chính sự, Ngưu Hữu Đạo biết đây là loại người chưa đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, sẽ không dễ dàng lấy lợi ích môn phái của mình đi đặt cược, về sau nhất định sẽ tiếp tục cân nhắc, cho nên cũng không vội để Bành Hữu Tại đưa ra lời hứa chắc chắn.
Huống hồ đối mặt với việc này lời hứa cũng không đáng tin, mà nhất định phải khéo léo dẫn dắt, hình thành xu thế rồi mới có thể thúc đẩy!
Những gì mà hắn ta làm bây giờ đều là sắp đặt bố cục, đều là đang làm nền, chỉ đợi nước chảy thành sông!
Vì thế cũng đổi sang khuôn mặt tươi cười, vui tươi hớn hở chuyển hướng đề tài: "Xem dáng vẻ của Bành chưởng môn phong trần mệt mỏi, Bành chưởng môn chuyến này đến nhất định là đi không ngừng nghỉ a?"
Bành Hữu Tại cười theo: "Ngưu trưởng lão có lời mời, Bành mỗ đương nhiên là không dám chậm trễ."
"Đây ngược lại phải trách Ngưu mỗ không biết ý tứ." Sau khi Ngưu Hữu Đạo tự trách một câu, quay đầu nói: "Hồng Nương!"
"Vâng?" Quản Phương Nghi đáp một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo: "Đợi khi Bành chưởng môn đi, nhớ tặng một con phi cầm cho Bành chưởng môn, coi như là lễ vật mà ta tặng cho Thiên Ngọc môn."
Nụ cười của Quản Phương Nghi chợt cứng đờ, có cảm giác xúc động muốn bóp chết Ngưu Hữu Đạo, trong lòng điên cuồng mắng "Phá gia chi tử", có điều ngoài mặt vẫn là mỉm cười đáp lại: "Được!"
Ra tay hào phóng như vậy, Bành Hữu Tại không cảm thấy vui mừng tí nào, trong lòng ngược lại "Lộp bộp" một chút, vội vàng khua tay từ chối nói: "Không cần, không cần, trọng lễ như vậy, Thiên Ngọc môn thật sự không nhận nổi!"
Ngưu Hữu Đạo chỉ điểm: "Khách tuỳ chủ tiện (1)! Đây là một ít tâm ý của Ngưu mỗ, cũng là thành ý, Bành chưởng môn nhất định phải nhận lấy! Nếu như nhất định từ chối, vậy chỉ có thể nói Bành chưởng môn không có thành ý, không muốn nhận tâm ý của Ngưu mỗ."
(1) Khách tuỳ chủ tiện: ý chỉ khách mời thuận theo sự sắp xếp của chủ mà làm theo.
"Cái này.... Cái này sao được, lễ vật quá nặng rồi, thật sự quá nặng rồi!" Bành Hữu Tại cười rất không tự nhiên, vào lúc này nhận lễ vật như vậy, phần "Thịnh tình khó từ chối này" thực sự khiến ông ta cảm thấy phỏng tay, để người khác nhìn thấy rồi muốn không hiểu lầm cũng khó.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: "Cũng không phải là tư lợi, cũng là vì sau này liên lạc thuận tiện hơn, tiếp tục để Bành chưởng môn bôn ba như vậy, Ngưu mỗ không yên trong lòng, nhận lấy, nhất định phải nhận lấy!"
Bành Hữu Tại từ chối không xong, chỉ có thể dáng vẻ thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy.
Ông ta cũng không muốn nán lại đây, tiếp tục ở lại đây có chút lo lắng sợ hãi, liền đứng dậy, hỏi còn dặn dò gì khác hay không, nếu không thì cáo từ.
Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy, nắm lấy cổ tay ông ta, cười nói: "Bành chưởng môn cũng không khỏi quá vô tình rồi?"
Bành Hữu Tại sửng sốt một chút: "Trưởng lão sao lại nói lời ấy?"
Ngưu Hữu Đạo nhìn ra bên ngoài chép miệng: "Trưởng lão và vương phi đã lâu không gặp a? Ông ngoại và cháu ngoại không dễ gì gặp mặt một lần, chẳng lẽ ngay cả lời cũng không nói nhiều thêm một chút, thật sự muốn đoạn tuyệt tình thân sao? Bây giờ cũng không phát sinh đại sự gì, trong thời gian ngắn không vội gì chứ?"
Bành Hữu Tại vội vàng gật đầu: "Trưởng lão nhắc nhở rất phải, ta đây liền đi gặp vương phi."
Ngưu Hữu Đạo ha ha cười lớn, nhìn về phía Phong Ân Thái nói: "Vừa vặn, ta và Phong đại ca đã lâu không gặp, đang muốn ôn lại chuyện cũ với Phong đại ca, không làm phiền Bành trưởng lão và vương phi ôn lại tình thân nữa." Lại quay đầu nói với Quản Phương Nghi: "Hồng Nương, đi mời vương phi, cần phải dặn dò vương phi, phải cùng Bành trưởng lão dạo chơi vui vẻ!"
Quản Phương Nghi quấn lấy ở Tề Kinh đã lâu, cũng có cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nghe hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói, mỉm cười đáp lại: "Vâng!"
"Không cần dạo, tìm một nơi trò chuyện là được rồi!" Bành Hữu Tại vội ngăn cản.
Ngưu Hữu Đạo lại lôi kéo cổ tay ông ta không buông: "Khó có được đến đây một lần, ngắm nhìn quang cảnh của Tử Kim động này cũng tốt! Nếu như ta sơ suất, há chắn phải để người khác nói ta tiếp khách không được chu đáo hay sao?"
Quản Phương Nghi mỉm cười quay người, mép váy lay động, nhanh chóng ra ngoài.
Chờ một lúc, dưới sự dẫn dắt của một nữ đệ tử Tử Kim động dưới trướng Văn Mặc Nhi, Bành Hữu Tại thịnh tình khó từ chối cùng Phượng Nhược Nam ra khỏi biệt viện Mao Lư.
Trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo và Phong Ân Thái cùng nhau dạo bước, người đằng trước phá vỡ trầm mặc: "Phong đại ca, những năm này tốt chứ?"
Phong Ân Thái cười khổ nói: "Cũng coi như tốt, chắc chắn không thể so với ngươi."
Ngưu Hữu Đạo: "Giữa huynh đệ chúng ta, không cần gì phải so. Đúng rồi, bên phía Lệnh Hồ nhị ca, đại ca và y có liên lạc không?"
Phong Ân Thái: "Thỉnh thoảng có thư từ qua lại, không nhiều."
Ngưu Hữu Đạo đâm kiếm mà đứng, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: "Thế cuộc thay đổi khó lường, khó bề phân biệt, giữa huynh đệ chúng ta, chỉ mong có thể huynh đệ một lòng, Phong đại ca cần phải giúp ta a..."
Quang cảnh của Tử Kim Động đương nhiên là không tầm thường, hai người dạo bước trong núi nhưng lại có chút trầm mặc, không biết nên nói gì mới phải.
Bành Hữu Tại nhìn đông ngó tây, thình thoảng có thể nhìn thấy đệ tử của Tử Kim động nhìn sang phía bên này, trong lòng cười khổ, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là muốn để người của Tử Kim động nhìn thấy, muốn nhắc nhở người ngoài mối quan hệ của ông ta và Phương Nhược Nam ở phía bên này.
Vừa hi vọng Thiên Ngọc môn giúp đỡ bên này một tay, vừa tặng phi cầm chở người, vừa để người ra ngoài đi dạo, Ngưu Hữu Đạo thủ đoạn này đến thủ đoạn kia nối đuôi nhau mà đến, thủ pháp chu đáo như dời núi lấp biển, đè ông ta có chút không thở nổi.
Cảm giác mà Ngưu Hữu Đạo mang đến cho ông ta, dường như muốn mạnh mẽ mang gạo sống nấu thành cơm.
Thân phận địa vị hai bên không giống lúc trước nữa, đặt vào Ngưu Hữu Đạo trước đây sao dám như thế với ông ta, bây giờ nhưng là quang minh chính đại từng bước ép sát.
"Nhược Nam, thế sự vô thường, thị thị phi phi, ân ân oán oán cũng không ai mong muốn, chuyện của quá khứ cũng đã qua rồi, không cần thiết phải tiếp tục canh cánh trong lòng, tiếp tục bàn về chuyện đúng sai chính là làm khó dễ bản thân mình. Nếu Ngưu Hữu Đạo đã có ý, chắc hẳn Thương Triều Tông cũng sẽ không có ý kiến gì. Mẹ con thường xuyên nhớ đến con, sau khi bà ta bị ta phế đi tu vi, già đi không ít, có cơ hội vẫn là gặp một chút đi, đừng khiến cho tương lai để lại tiếc nuối..." Nếu đã như vậy, Bành Hữu Tại cất giấu tâm tư phá vỡ trầm mặc trước tiên.
....
Trước khi rời khỏi Tử Kim động, Bành Hữu Tại vẫn là đi thăm viếng chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách một chuyến, đến nơi này không đi chào hỏi thì tệ quá.
Cung Lâm Sách khó tránh khỏi hỏi ông ta, Ngưu Hữu Đạo gọi ông ta đến để làm gì?
Sự việc chưa được chứng thực, Bành Hữu Tại cũng không tiện nói lung tung gì, bằng không chính là rước thêm phiền phức cho bản thân mình, chỉ nói Ngưu Hữu Đạo có ý lôi kéo ông ta.
Đối với việc này, Cung Lâm Sách có điều nhắc nhở, nói gần nói xa đều ám chỉ ông ta và Ngưu Hữu Đạo giữ khoảng cách.
Trải qua lần này, Bành Hữu Tại coi như nhận ra, Ngưu Hữu Đạo và nội bộ Tử Kim động đã có tranh giành, nói là tranh quyền đoạt lợi cũng không quá đáng, kết quả cuối cùng cũng không ngoài ba loại, hoặc là cái này áp đảo cái kia, hoặc là cái kia áp đảo cái này, hoặc là giằng co không xong.