“Bây giờ ta chỉ muốn nghe hắn kêu một tiếng “phu nhân” trước mặt mọi người, chuyện này không quá đáng chứ?
Quản Phương Nghi và Vân Cơ yên tĩnh như gà, quay trái quay phải ngó nhìn, đôi mắt lóe sáng, chính là dáng vẻ muốn xem trò hay, hoàn toàn quên chuyện Mao Lư Sơn Trang bên kia đang gấp gáp.
Quá đáng hay không, Ngưu Hữu Đạo cũng xem trái xem phải, khó mà mở miệng nói được gì, theo lý thuyết thì đúng là không quá đáng, nhưng lại bắt Viên Cương mở miệng nói, còn kêu “phu nhân” trước mặt mọi người nữa, đúng là quá khó xử.
Viên Cương uất nghẹn quá mức, hai tay đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
“Đến đây một chút.
Ngưu Hữu Đạo gọi Viên Cương, phát hiện hắn không nghe, nên trực tiếp ra tay giật cánh tay hắn, kéo hắn đến nơi xa xa.
“Ngươi sao vậy? Muốn làm gì vậy? Lúc trước là ngươi muốn cưới nàng làm vợ, ta còn khuyên ngươi nghĩ thật kỹ, vậy mà ngươi đâu chịu nghe, bây giờ lại tỏ vẻ như chó không ăn cứt như thế, ngươi muốn thế nào mới được?
“Ngươi nên hiểu rõ, tình thế bất đắc dĩ, Hồng Nương không ở lại lâu được, nàng phải nhanh chóng quay về, nếu kéo dài thời gian thì Nguyên Sắc sẽ nghi ngờ.
Viên Cương cắn răng.
“Đạo gia, nàng nhân lúc cháy nhà đi hôi của!
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc.
“Cướp của ngươi cái gì rồi? Nói ra một từ có khó khăn như vậy sao? Mà có khó thì cũng là do ngươi tự tìm, trách được ai? Lùi một bước, không nói thì thế nào chứ? Ta có thể đưa nàng ra cho ngươi đánh một trận rồi cạy miệng nàng? Hay là đánh đến khi nàng chịu mở miệng, vậy thì ngươi đi thử một chút, nàng có danh phận kia nên ta không ra tay nổi, ngươi đi đi.
Hắn thuận tay đẩy Viên Cương lảo đảo một cái.
Ta đi đánh nàng một trận? Viên Cương vừa ổn định cơ thể vừa nhìn về phía Lữ Vô Song cách đó không xa, hơi ngây người.
Trước đó vì đề phòng có chuyện nên bóp cổ Lữ Vô Song là một chuyện, thậm chí có lúc Lữ Vô Song còn làm loạn lên kêu hắn giết nàng đi.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, chuyện đánh vợ như vậy thì hắn không làm được, cho dù đối với hắn chưa tính là đánh vợ, nhưng dù sao, chỉ vì hai người cãi nhau mà hắn lại đi đánh Lữ Vô Song một trận để bắt nàng nói chuyện, như thế nào cũng thấy khó chịu.
Tóm lại, dù hắn có nhận Lữ Vô Song là vợ hay không, muốn tự mình dối người thế nào, Viên Cương đều rất xoắn xuýt, thật ra cũng không đến mức, nhưng cứ như vậy mà nói, hắn không thể ra tay được.
Nhưng đối mặt với hiện thực, cũng giống như lời Ngưu Hữu Đạo nói, bọn họ không kéo dài thời gian nổi, Hồng Nương phải nhanh chóng quay về, nếu không bên phủ thành Nam Châu sẽ chết không biết bao nhiêu người, tình hình rất khẩn cấp.
Lữ Vô Song hoàn toàn không phải là một nữ nhân bình thường, cũng không phải là người bắn tên không có đích, vậy mà đi nổi điên lúc này, đúng là quá thông minh, một tay bóp ngay chỗ hiểm của Viên Cương, làm cho hắn không giãy dụa được.
Cuối cùng, Viên Cương khuất phục, bị người nào đó nắn mềm.
Ở một góc độ náo đó, có thể nói Viên Cương rất “bi tráng”, lúc trước vì sự an toàn của nhiều người, hắn quyết định cưới Lữ Vô Song, mà bây giờ cũng vì sự an toàn của rất nhiều người, hắn kiên trì từng bước đến gần Lữ Vô Song.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm, trong lòng hơi kéo căng, lo lắng, tên ngốc này không thật sự chạy đi đánh Lữ Vô Song một trận chứ?
Nghĩ lại, hắn cảm thấy mình lo lắng quá, Hầu Tử không phải là người có thể làm ra loại chuyện đó, nếu không thì chẳng phải là Hầu Tử rồi.
Dừng bước lại, Viên Cương chống đỡ đứng trước mặt Lữ Vô Songt.
Một nam một nữ không tiếng động giằng co, Lữ Vô Song ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt lạnh lẽo nhìn nhau, không hề nhượng bộ chút nào.
Viên Cương hít sâu một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang một bên, cứng rắn nói lên hai chữ.
“Phu nhân!
Lữ Vô Song nói.
”Ngươi đang gọi ta sao? Bên kia đâu có ai, có phu nhân của ngươi không?
Ngưu Hữu Đạo có chút dở khóc dở cười, vươn tay gãi gãi cái trán, trong lòng than thở.
Vạn sự khởi đầu nan, vừa mở miệng một lần, lần thứ hai cũng không khó như trước nữa. Viên Cương nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thẳng nàng, lớn tiếng kêu.
“Phu nhân!
Nhưng giọng hắn quá lớn, đủ để hù dọa người khác, Lữ Vô Song trừng lớn hai mắt, gần như có chút tức giận, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng tranh thủ thời gian giảng hòa,
“Được rồi, nói chuyện chính đi.
Lữ Vô Song nhìn về phía hắn, nói.
“Đạo gia, ngươi nói chuyện giữ lời sao? Vừa rồi ngươi bảo đảm với ta, sau này hắn phải gọi ta như vậy.
Ngưu Hữu Đạo thở dài.
“Ta nhớ kỹ rồi, nói chuyện chính đi.
Lữ Vô Song lại nhìn chằm chằm Viên Cương một lúc, bổ sung thêm một câu.
“Nhớ kỹ ta là ai của ngươi, chúng ta có quan hệ thế nào với nhau. Một tiếng phu nhân này, ngươi gọi ta, ta nghe thấy, mọi người cũng nghe thấy, trời nghe được, đất nghe được, có trời đất chứng giám, danh phận của ngươi và ta được trời đất chứng giám!
Viên Cương quay đầu qua một bên, nắm chặt hai tay không nói.
Thấy dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục của hắn, khóe miệng Lữ Vô Song nở một nụ cười không dễ phát hiện ra, sau đó nhanh chóng biến mất.
Quản Phương Nghi và Vân Cơ nhìn thoáng qua lẫn nhau, rõ ràng buồn cười nhưng không dám cười, hai nàng phát hiện tên Hầu Tử bất khuất này đụng phải khắc tinh rồi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm Lữ Vô Song hỏi.
“Đã hết chưa?
Lữ Vô Song lập tức trả lời một câu.
“Nguyên mập mạp không phải nhắm vào chúng ta, lần này chỉ là trùng hợp.
“Trùng hợp?
Ngưu Hữu Đạo không tin, nghi ngờ nói.
“Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hắn nghi ngờ bất cứ điều gì liên quan đến hai chữ trùng hợp này.
Lữ Vô Song nói.
“Cũng không hoàn toàn là trùng hợp, muốn trách thì trách các ngươi, là do các ngươi dẫn hắn qua đây.
Cả đám người không hiểu rõ, Viên Cương cũng quay đầu nhìn nàng.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Xin rửa tai lắng nghe.
Lữ Vô Song nói.
“Trước đó ta cũng không nghĩ ra chuyện gì, nhưng vừa rồi Hồng Nương kể lại mọi chuyện, nói rằng Nguyên mập mạp vừa đến, lập tức khống chế người trong Mao Lư Sơn Trang, chưa đến giờ cơm đã bắt chuẩn bị rượu thịt, như vậy thì ta đã hiểu ra. Nguyên mập mạp không nhắm vào chúng ta, mà vì rượu thịt mới đến Mao Lư Sơn Trang, đây là một hiểu nhầm.
Cả đám người nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo vẫn nghi ngờ.
“Vì một bữa rượu thịt? Lữ Vô Song, ngươi đang nói đùa sao?
Lữ Vô Song nói.
“Ta không nói đùa, ta đánh nhau nhiều năm với Nguyên mập mạp như vậy, hắn là loại người gì, ta hiểu rất rõ. Ăn uống có thể xem là đam mê của hắn, nhưng nếu vì một bữa ăn mà cần nhiều người như vậy thì không đúng, có thể là thuận tiện đi qua một chuyến. Nên ta đoán rằng, hắn vốn dĩ đến Yến Quốc để tọa trấn.
“Vì hắn vừa vặn ở Yến Quốc, mà bên ngoài lại có lời đồn rượu thịt ở Mao Lư Sơn Trang nổi danh khắp thiên hạ, nên hấp dẫn Nguyên mập mạp đến cũng là chuyện bình thường.
“Căn cứ vào lời của Hồng Nương, ta dám khẳng định điều này hơn, mà hòa thượng phụ trách ẩm thực kia tên là gì nhỉ?
Quản Phương Nghi trả lời.
“Viên Phương?
Lữ Vô Song nói tiếp.
“Viên Phương, đúng vậy, căn cứ vào lời của Hồng Nương, phản ứng của tên Viên Phương này, và sự hiểu biết của ta về Nguyên mập mạp… Hắn phong tỏa Sơn Trang chỉ vì một bữa rượu thịt mà thôi, bây giờ đã thả người ra, mà Nguyên mập mạp lại không rời đi, nói rõ ràng rượu thịt của Mao Lư Sơn Trang hợp với khẩu vị của hắn, mà hắn còn phải tọa trấn Yến Quốc, nên tạm thời không có ý muốn rời đi.
“Chờ đến lúc hắn đi, tên Viên Phương kia, có lẽ các ngươi không giữ được hắn nữa rồi. Nếu hợp với khẩu vị của Nguyên mập mạp, chắc chắn hắn sẽ dẫn Viên Phương đi luôn, bởi vì hắn không thể chỉ vì một bữa ăn mà lúc nào cũng chạy đến Mao Lư Sơn Trang được, sau này Viên Phương sẽ phải đến Đại Nguyên Thánh Địa hầu hạ Nguyên mập mạp ăn uống.
“Từ lời nói của Hồng Nương và phản ứng của Viên Phương, chắc chắn tên Viên Phương này đã đầu phục cho Nguyên mập mạp. Nguyên mập mạp để mắt đến hắn, Viên Phương không có sự lựa chọn.