Thiệu Liễu Nhi vội nói giúp vào: “Đại ca, chàng không có nói Huynh quá đáng như thế!”
Thiệu Bình Ba chỉ sang nàng mắng: “Vậy ngươi nói cho ta, các ngươi có thể rời khỏi Thiệu gia sao? Trong lòng ngươi phải hiểu hơn tất cả mọi người chứ, chỉ cần rời Thiệu gia, chỉ cần Thiệu gia không quản hai người các ngươi, chắc chắn các ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Mạnh miệng cũng vô dụng! Liễu Nhi, hẳn là ngươi cũng phải hiểu, sinh ra trong gia đình như chúng ta, mặc kệ là ngươi, hay là ta, đều không có lựa chọn khác! KHông phải ta không muốn gả ngươi cho y, mà là y không gánh nổi trách nhiệm kia, không liên quan đến chuyện giàu hay nghèo, mà là y khoogn có tư cách và năng lực cưới ngươi!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn tương lai trượng phu của mình phải khúm núm với Thiệu gia không ngóc đầu lên được? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn ngay cả hạ nhân trong nhà cũng cười trượng phu ngươi ăn bám? Ngươi tình nguyện chịu, hay y tình nguyện chịu? Nếu quả thực ngươi nghĩ cho y, thì bỏ y đi, đừng có hại y!”
Thiệu Liễu Nhi không biết phải cãi lại thế nào, chỉ cứng rắn cố chấp đáp: “Ta mặc kệ. Ta đã là người của chàng, ta chỉ muốn đi theo chàng!”
Thiệu Bình Ba giận quá bật cười: “Chế cũng tình nguyện, phải không?”
Thiệu Liễu Nhi cả giận đáp: “Huynh có bản lĩnh thì giết muội luôn đi!”
“Được! Ta thành toàn cho các ngươi! Tống Thư, Trần Quy Thạc, lập tức giam đôi dâm phu dân phụ này vào lồng heo rồi dìm chết đi!”
Tống Thư và Trần Quy Thạc nhìn nhau.
Tô Chiếu vội kéo Thiệu Bình Ba lại khuyên: “Bình Ba, huynh muội với nhau, có gì về nhà từ từ rồi nói.”
Thiệu Bình Ba chợt quay lại, nhìn nàng, từ tốn nói: “Hạn cho các ngươi một nén nhang phải làm xong lồng heo, nếu không, ta sẽ dìm chết các ngươi!”
Tô Chiếu im lặng.
Tống Thư và Trần Quy Thạc vội vàng chạy đi.
Không bao lâu sau, hai người đã khiêng lồng gỗ đến, rõ ràng là chặt vội cây trong rừng rồi chắp vá lại, ngay cả vỏ cây cũng không gọt đi.
Được Thiệu Bình Ba ra lệnh, Thiệu Liễu Nhi và Đàm Diệu Hiển bị đẩy vào trong lồng, trong đó còn ném thêm mấy tảng đá lớn. Tống Thư và Trần Quy Thạc vội đóng cửa lồng lại, khóa chết.
“Thiệu Bình Ba, ngươi có tư cách gì xử trí ta? Ngươi có quyền gì mà quyết đinịh hôn sự của ta? Ta muốn đi gặp phụ thân. Ta muốn đi gặp phụ thân…” Thiệu Liễu Nhi trong lồng điên cuồng lay động hò hét, không ngờ đại ca lại làm thật.
Đàm Diệu Hiển nhắm mắt rơi lệ.
Tống Thư và Trần Quy Thạc khiêng cái lồng xuống nước. Nước sông dần dần tràn vào lồng.
Thiệu Bình Ba từ tốn nói: “Họ Đàm, chỉ cần ngươi tình nguyện rời khỏi Liễu Nhi, ta sẽ thả người ngay, ngươi vừa có thể tự cứu mình, vừa có thể cứu Liễu Nhi. Ngươi tự xem mà làm!”
“Đừng nghe y. Ta không tin y dám giết ta!” Thiệu Liễu Nhi hờn giận quát lại.
Thiệu Bình Ba nghiêng đầu ra lệnh: “Ném xuống!”
Tống Thư và Trần Quy Thạc cùng buông cái lồng lớn ra, lồng chìm xuống một chút, lại bị hai người tách ra, không thấy người trên mặt sông nữa, chỉ còn lại một lượt khung gỗ.
Mặc nước nổi sóng ục ục, rất nhanh, có cánh tay vươn ra từ trong khung gỗ quấy loạn lên trên mặt sông.
Đàm Diệu Hiển nắm chặt khung gỗ, lộ nửa gương mặt qua khe hở, ho khụ khụ, há mồm t hở dốc, đau lòng hét lên: “Ta đi! Thả nàng. Thảng nàng. Ta đi…”
Lồng gỗ được nhấc lên bờ, mở ra.
Đàm Diệu Hiển muốn chui ra, lại bị Thiệu Liễu Nhi bên trong ôm lấy không chịu thả ra: “Không cần đi. Đàm lang, không cần sợ, y không dám làm gì chúng ta đâu.”
Đàm Diệu Hiển giãy dụa muốn đẩy nàng ra, nhưng Thiệu Liễu Nhi đã ôm cứng không buông.
Hai người cùng ngã ngồi vào trong lồng, cả người ướt nhẹp, ôm nhau khóc lóc.
Đứng trước lồng sắt, Thiệu Bình Ba lạnh tanh ra lệnh: “Lôi ra!”
Trần Quy Thạc lập tức tiến tới bắt lấy cánh tay Đàm Diệu Hiển, kéo y ra ngoài.
“Không được!” Thiệu Liễu Nhi gào lên, liều chết kéo cánh tay còn lại của Đàm Diệu Hiển. Coi như cả hai được đưa ra cùng lúc.
Thiệu Bình Ba bước lên một bước, bắt lấy tay muội muội, siết một cái, Thiệu Liễu Ninh lập tức phải mở bàn tay ra.
Tuy y không phải tu sĩ nhưng dù sao cũng xuất thân con nhà võ tướng, võ công không dám nói rất giỏi nhưng cũng từng luyện qua, chí ít là mạnh hơn Thiệu Liễu Nhi.
Y vung tay một cái đẩy Thiệu Liễu Nhi lảo đảo ngã sang Tô Chiếu. Tô Chiếu giữ nàng lại.
“Biểu tỷ, xin tỷ…” Thiệu Liễu Nhi đẫm lệ cầu xin.
Tô Chiếu thở dài: “Liễu Nhi, ca ca của muội chỉ muốn tốt cho muội thôi! Muội đi cùng y chỉ là hại y, để cho y đi đi!”
Thiệu Liễu Nhi lại giãy dụa chỉ sang Thiệu Bình Ba: “Thiệu Bình Ba, ta muốn gả cho ai là việc của ta, tốt xấu sao ta cũng chịu, liên quan gì đến các ngươi? Ngươi thả ta ra, ta đi với chàng, là chết hay sống không cần Thiệu gia quản!”
Tô Chiếu giữ chặt lấy nàng không buông. Nàng ta nói vậy không phải vô nghĩa sao? Nàng ta là nữ nhi Thiệu gia, Thiệu gia có thể không quản sao? Thiệu gia muốn mặc kệ cũng không được, bằng không, vì sao Lục Thánh Trung lại ra tay với nàng ta?
“Được! Ta cho các ngươi một cơ hội!” Thiệu Bình Ba đột nhiên hét lên.
Thiệu Liễu Nhi đang kêu gào lập tức im bặt, Đàm Diệu Hiển đang đau đớn gào khóc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thiệu Bình Ba hất cằm sang Đàm Diệu Hiển, ra lệnh: “Đưa cho y một trăm kim tệ!”
Tống Thư lấy ra một tấm kim phiếu một trăm kim tệ, đưa cho Đàm Diệu Hiển.
Đàm Diệu Hiển lắc đầu không nhận.
Thiệu Bình Ba bực mình: “Cho ngươi thì ngươi nhận đi. Nếu ngươi thực sự muốn cưới Liễu Nhi, nếu ngươi thực sự có bản lĩnh cưới nàng. Ta cho ngươi ba năm. Ta sẽ để cho Liễu Nhi chờ ngươi ba năm. Ba năm sau, nếu ngươi có thể biến một trăm kim tệ này thành mười ngàn kim tệ, hoặc tùy ngươi có thể kiếm được công việc đàng hoàng ra hình ra vẻ ở đâu cũng được, không cầu ngươi làm thật tốt, nhưng ít nhất cũng để cho Thiệu gia biết phải nâng đỡ ngươi từ đâu, thì có thể quang minh chính đại đến cưới Liễu Nhi, chứ không phải lén lén lút lút đưa nàng đi trốn. Nàng cũng không cần phải chịu nguy hiểm, chịu tội cùng ngươi!”
“Đàm lang, đừng nghe hắn!”
“Làm sao? Điều kiện dư giả như vậy ngươi cũng nghĩ y không làm được, ngươi còn hy vọng y làm được cái gì? Có phải ngươi cũng cho rằng y chỉ là một thằng nhãi vô dụng, không tin tưởng y?”
“…” Thiệu Liễu Nhi bị mắng không biết nói gì, hơi ngây ra. Đại ca nói vậy, nàng nghĩ một chút, đúng là chính mình cũng không biết Đàm Diệu Hiển có thể làm ra được chuyện gì cho ra hình ra vẻ.
“Cầm đi!” Tống Thư đưa tấm kim phiếu ra.
Đàm Diệu Hiển đẩy ra, nâng ống tay áo ướt nhẹp lau nước mắt, hét lên với Thiệu Liễu Nhi: “Liễu Nhi, chờ ta ba năm!” Dứt lời, y quay đầu chạy đi.
Điên cuồng chạy trốn, đau lòng chạy trốn, rất có cốt khí, không cần một trăm kim phiếu kia.
Đàm Diệu Hiển vừa chạy vừa khóc, nước mắt nhòe đi mờ cả hai mắt, vấp phải tảng đá dưới chân ngã sấp mặt trước mặt mọi người, rồi lại bò dậy, tiếp tục chạy trốn, mặc kệ cái cằm chảy máu, thi thoảng lại nhấc tay gạt lệ.
“Đàm lang….” Thiệu Liễu Nhi hò hetsn hưng cũng không thấy Đàm Diệu Hiển quay đầu lại, cuối cùng, vô lực ngã ngồi xuống dưới chân Tô Chiếu.
“Đi!” Nhìn theo bóng lưng Đàm Diệu Hiển biến mất, Thiệu Bình Ba vung áo choàng xoay người bỏ đi.
Phi cầm bay lên, chiến mã rong ruổi, đoàn người quay về…
Trong màn đêm, Đàm Diệu Hiển chạy dọc theo bờ sông đã không còn chạy nổi nữa, đi lại lung tung không mục đích dưới ánh trăng, người vẫn còn ướt nhẹp, vừa lạnh vừa đói, không biết mình phải đi đâu nữa.
Bụng y đói cồn cào, đành phải quỳ xuống uống một ngụm nước sông lót dạ, đột nhiên có tiếng chân ầm ầm chạy tới.
Đàm Diệu HIển đứng lên nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng, một đội kỵ binh mười mấy người xông tới, chạy băng qua trước mặt mình.
Kỵ binh chạy qua, nhìn y đánh giá một hồi.
Sau đó, họ quay lại, lấy cung tên dưới lưng ngựa ra, cài tên, mũi tên bay ra vèo vèo.
Phập phập… hoa máu tung bay.
“Liễu Nhi…” Đàm Diệu Hiển bị cắm trúng mười mấy mũi tên lẩm bẩm gọi một tiếng cuối cùng, đầy đau khổ ngã xuống nước uỳnh một cái.
Ngoài phủ thành Bắc Châu, trong một trạch viện, Lục Thánh Trung nằm sấp trên giường nhỏ không phải chịu tội gì, hiện y đang rất thoải mái, sai được gì liền sai, gọi được gì liền gọi.