Quản Phương Nghi rất có tự giác, chủ động rót nước mài mực, nhìn thì như không quan tâm chuyện gì, nhưng thật ra lại đang lắng tai nghe hai người nói chuyện.
Người đàn ông áo bông đáp: “Cũng chẳng có gì hứng thú. Sao, không thể nói với ta à?” Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ. Ngươi không giống loại người thích hỏi những chuyện này.”
“Ta và ngươi mới gặp nhau lần thứ hai, ngươi hiểu ta được bao nhiêu chứ?”
“Vậy cũng đúng. Ta cũng cho rằng ngươi không phải loại người thích nói nhiều.”
“Nói sao nhỉ?” Ngưu Hữu Đạo trải rộng trang giấy trước mặt mình, nói: “Sự việc đã qua, cũng không có gì là không thể nói. Nguyên nhân nằm ở nhiều phương diện. Thứ nhất, ta biết rất rõ Thương Kiến Hùng sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với ta. Ta tránh được nhất thời, không tránh được lâu dài, sớm muộn gì cũng phải đụng độ ông ta một lần. Vì thế, bất cứ lúc nào ta cũng phải đối mặt với vấn đề này.”
“Thứ hai, để ứng phó với nước Triệu, nước Yến tiến hành uy hiếp Kim châu và Nam châu. Nhân mã và vật tư ở Nam châu đã được tập kết, sau khi giải tán một lần nữa tập hợp lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, vừa hao người tốn của, vừa có thể bị lợi dụng.”
“Thứ ba, thế cục xuất hiện sự thay đổi. Đại quân hai nước Hàn Tống đang áp cảnh, triều đình bị trói chân trói tay, đây cũng là cơ hội tốt cho chúng ta dùng.”
“Thứ tư, ngươi cũng nhìn thấy những người bịt mặt kia, là do ta tìm người mượn được, nhưng không phải lúc nào người ta cũng ở bên cạnh ta, nghe ta điều khiển. Là người khác cho ta mượn trong lúc khẩn cấp, không thể nào ở bên cạnh ta lâu dài. Ta nhất định phải tranh thủ thời gian phát huy công dụng của họ.”
“Thứ năm, tổng hợp lại những thứ trên, sau khi triều đình ám sát ta thất bại ở Kim châu, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta nhất định phải thừa dịp ta có thể tập hợp được thực lực cường đại, trong thời điểm thế cục có lợi nhất cho ta, sẽ ra tay với triều đình đang trong thế bất lợi.”
“Từ những nguyên nhân này, ta đã đủ thẳng thắn với ngươi chưa?” Ngưu Hữu Đạo giang tay. Quản Phương Nghi nghe xong mắt trợn tròn. Ngươi đủ thẳng thắn, nhưng chưa hề thẳng thắn qua như vậy với lão nương.
Mặc dù bà ta đã trải qua phần lớn chuyện như vậy, nhưng hầu hết thời gian đều như lọt vào đám sương mù. Sau khi biết được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo rõ ràng, những vấn đề mà bà ta không hiểu trước đó đã trở nên sáng tỏ.
Người đàn ông áo bông suy nghĩ một chút rồi nói: “Đã cho triều đình thời gian chuẩn bị, nhưng lại không cho chuẩn bị đầy đủ, nếu không sẽ khiến bản thân không chịu đựng nổi. Điều này chứng tỏ thực lực của ngươi đủ để chấn nhiếp triều đình, khiến triều đình không dám hành động thiếu suy nghĩ với ngươi sau này nữa.”
Y bỗng nhiên nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo: “Không phải Tống sứ là do ngươi xử lý chứ?” Ngưu Hữu Đạo chỉ cười mà không đáp, gỡ lông trên đầu bút, chẳng khác nào đồng ý. Với chuyện này, hắn không bao giờ thừa nhận với người nào khác, nhưng hắn lại không muốn lừa gạt đối phương, để đối phương tự mình lĩnh hội.
Ánh mắt người đàn ông áo bông lập tức trở nên phức tạp.
Y đã hiểu ra tất cả. Tình huống đại quân Hàn, Tống áp cảnh nước Yến là do Ngưu Hữu Đạo châm ngòi.
Về sau, Ngưu Hữu Đạo đến gặp y nhờ bảo vệ, nói rõ hắn đã biết triều đình muốn động đến hắn, nhưng thật ra hắn đã sớm trói tay trói chân triều đình, chờ triều đình đến động hắn mà thôi.
Theo điểm thứ hai mà hắn nhắc đến, dễ dàng lợi dụng việc tập trung nhân mã và vật tư ở Nam châu, nói rõ hắn đã sớm chuẩn bị phản kích xong. Y thật sự không biết nên hình dung tên hậu bối này như thế nào: “Xem ra, lần này ngươi không cắn hai miếng thịt của triều đình là sẽ không dừng tay.”
Ngưu Hữu Đạo nâng bút chấm mực, lắc đầu nói: “Ta cũng là tình thế bất đắc dĩ. Đã đến nước này, ta tránh cũng không thể tránh được, trừ phi ta từ bỏ Nam châu, nhưng bên cạnh ta vẫn còn huynh đệ tin tưởng ta, theo ta lăn lộn. Nếu ta dễ dàng buông tha, ta sẽ không cách nào ăn nói với bọn họ. Người phái Thương ở Nam châu sẽ đứng trước một trận huyết tẩy.”
“Tay triều đình không an phận, cứ muốn quấy nơi này hai lần, không cho họ bài học về cái tật đùa dai của mình, bọn họ sẽ không chịu rụt tay về. Đánh một quyền ra, tránh cho trăm quyền đến. Trải qua chuyện lần này, chỉ cần không xuất hiện biến cố lớn, hẳn sẽ không còn ai dám động đến Mao Lư sơn trang ta trong khoảng thời gian dài nữa.”
Người đàn ông áo bông im lặng, sau đó hỏi: “Tại sao Đông Quách Hạo Nhiên lại thu một người âm hiểm xảo trá như ngươi làm đệ tử quan môn nhỉ?”
Ngưu Hữu Đạo đã trải rộng trang giấy, nâng bút đã chấm mực: “Nể ngươi là cao thủ, ta xem như không nghe thấy.”
Người đàn ông áo bông bỗng thở dài: “Đối với bọn họ mà nói, tác dụng của ngươi còn lớn hơn so với ta. Ta bị trục xuất khỏi sư môn là trừng phạt đúng tội, nhưng bọn họ không nên đuổi ngươi đi như vậy, đúng là hồ đồ!”
Cái gì là ngươi, ta, bọn họ? Ngưu Hữu Đạo không biết có hiểu ý trong lời nói của y hay không, nhưng hắn làm như không nghe thấy, cũng không lên tiếng, chỉ lo viết chữ.
Người đàn ông áo bông có một loại cảm giác không được rõ ràng, không thể giải thích được, chỉ có thể thỉnh thoảng than thở hai tiếng ở trong phòng.
Phủ Thứ sử Nam châu, sau khi hai tên lính canh đốt đèn trong Anh Võ đường xong thì lui ra ngoài.
Một lát sau, nhận được tin từ Mao Lư sơn trang gửi đến, đám người Thương Triều Tông nhanh chóng bước vào. Lam Nhược Đình đẩy Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn đến trước tấm bản đồ.
Thương Triều Tông nhìn bản đồ, chỉ vào vị trí của nhân mã hiện tại, sau đó nói: “Bây giờ, triều đình trọng binh đề phòng nước Hàn và nước Tống, binh lực nội bộ trống rỗng. Lương thảo, quân nhu, nhân mã của chúng ta đã tập trung xong, có thể nói là nước chảy thành sông. Đây chính là cơ hội dụng binh rất tốt. Chỉ là, bổn vương hơi bận tâm, nếu Đại Thiền Sơn không phối hợp, cuộc chiến này sẽ không cách nào đánh được. Còn ba Đại Phái nữa, một khi bọn họ tham gia, chúng ta xem như công cốc.”
Mông Sơn Minh vuốt râu nói: “Đạo gia không thể không cân nhắc đến việc này. Đạo gia đã nói như vậy, nhất định là đã sớm có dự định. Vương gia cứ yên tâm phát binh.”
“Được!” Thương Triều Tông nắm chặt tay, phấn khích không thôi. Y rất có hứng thú đối với việc khuếch trương địa bàn: “Ý tứ của Đạo gia trong thư rất rõ ràng, dù sao triều đình cũng vẫn là triều đình, Nam châu ta xuất binh phải danh chính ngôn thuận, phải lấy cớ gì để khiêu khích đây?”
Lam Nhược Đình đã sớm có đối sách: “Ta hãy lệnh cho một thương đội cố ý để lộ tài vật xuất hiện tại khu vực biên giới, thuê thêm vài mỹ nhân trong thương đội, dọc đường dẫn dụ thủ quân Định châu đến cướp tiền. Nhìn thấy mỹ nhân, thủ quân Định châu tất sẽ tranh đoạt. Một khi đối phương trúng kế, Vương gia lập tức hưng binh thảo phạt, nhưng hãy nói mỹ nhân đó là tiểu thiếp Vương gia chuẩn bị nạp. Cướp người đàn bà của Vương gia không phải là việc nhỏ, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục. Nếu triều đình ra lệnh cưỡng chế Vương gia ngừng công phạt, Vương gia hãy kéo Tiết Khiếu vào, khẳng định rằng nếu không có sự đồng ý của Tiết Khiếu, sẽ không ai dám làm chuyện này, muốn triều đình biếm Tiết Khiếu, xem như bàn giao với Vương gia. Tiết Khiếu là chư hầu một phương, trong triều lại có thế lực bảo vệ, nếu biết là chúng ta chủ mưu, triều đình sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Vương gia hãy lợi dụng khe hở này, trắng trợn công thành chiếm đất.”
Thương Triều Tông liên tục gật đầu, quay sang hỏi Mông Sơn Minh: “Mông bá bá cảm thấy thế nào?”
Mông Sơn Minh gật đầu: “Có thể thực hiện.”
Thương Triều Tông vui vẻ giao việc này cho Lam Nhược Đình sắp xếp, còn y tiếp tục ở lại thương nghị chuyện dụng binh với Mông Sơn Minh.