Ngưu Hữu Đạo không có ý muốn kéo ông ta chạy, chỉ là muốn mượn vật cưỡi phi hành của ông ta, sau đó sẽ trả.
Ngưu Hữu Đạo bị thương nặng chưa lành, bên cạnh phải có cao thủ bảo vệ.
Còn về bản thân Ngọc Thương, nhân duyên khá, có lẽ không ai sẽ làm khó ông ta, hẳn là sẽ an toàn.
Ba vị trưởng môn phía Phí Trường Lưu lại có phần nguy hiểm. Ngưu Hữu Đạo bảo Vân Hoan ngầm thông báo cho ba vị kia, thừa dịp mọi người chưa chú ý tới họ, mau mau lui về. Bằng không, một khi không tìm được hắn, những người khác rất có thể sẽ chú ý tới ba vị kia.
Ba người Phí Trường còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu Ngưu Hữu Đạo đã nói có nguy hiểm phải rút, tất nhiên họ vẫn nhanh chóng chạy đi. Vân Hoan đi theo cùng họ.
Đương nhiên, trước khi đi, Ngưu Hữu Đạo không quên báo cho ngọc Thương, giữ lại mấy người Quý Ngọc Đức cho hắn, hắn còn dùng tới.
Ngọc Thương không biết Ngưu Hữu Đạo cần những người kia làm gì. Ngưu Hữu Đạo vội vã bỏ chạy, không nói rõ, chỉ nói để ông ta ổn định trước, tránh bị ông ta giết người diệt khẩu!
Mấy người Quý Ngọc Đức đi theo người của phủ Vạn Động Thiên cùng lao ra khỏi bí cảnh, sau đó trốn trong Thiên cốc rất lâu không lộ mặt. Họ tuân theo dặn dò của Ngưu Hữu Đạo, vừa ra khỏi Thiên cốc lập tức ở cùng người của phủ Vạn Động Thiên, không dám lỡ làng. Hai nhóm người này chỉ có thể chạy trên đất, không có nhiều phi cầm cho họ dùng.
Trao giải xong xuôi, các thế lực khắp nơi vừa chạm mặt hỏi han, toàn trường lập tức bùng nổ, hỗn loạn.
"Đám chó chết, dám gây sự với cả bảy nước, chẳng trách chạy trước!"
Nước Vệ, nước Tề, nước Hàn, nước Tống nháo nhào kêu loạn, triệu tập người truy sát đám người hải ngoại kia.
Hiện trường không tìm được Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo là tòng phạm, của cải khổng lồ không ở trên người Ngưu Hữu Đạo, sau khi cấp tốc tính toán thiệt hơn, không thể lãng phí thời gian trên người Ngưu Hữu Đạo, tất cả chỉ đành tìm đám người hải ngoại kia tính sổ trước.
Một khi để những tên kia ra khỏi biển, quay về địa bàn của đám yêu ma quỷ quái, bọn họ sẽ không chiếm được lợi ích gì. Cho nên phải tận lực đuổi kịp, chặn đám người kia trên mặt đất.
"Giao Ngưu Hữu Đạo ra đây!"
Người nước Triệu ngăn người nước Yến lại.
Ba đại phái nước Triệu rất giận dữ. Họ hỏi người nước Hàn, nước Tống về tình hình của người nhà mình. Hàn, Tống không đáp, cũng không thừa nhận mình từng tham dự việc diệt Tống. Sau đó Triệu tìm người nước Vệ, Tề hỏi, hai nhà này mới nói Hàn, Tống, Tấn hợp tác gây ra. Nước Triệu lại tìm Hàn, Tống, kết quả hai nhà này trăm miệng một lời đẩy hết cho nước Tấn, sau đó dựa vào cớ truy sát người hải ngoại bỏ đi mất.
Quan trọng là, Hàn, Tống hợp tác, một mình nước Triệu không gây sự được với cả hai nước kia, chỉ đành trơ mắt nhìn hai nhà kia chạy mất.
Tìm nước Tấn? Thái Thúc Phi Hoa còn đang giận dữ, Khí Vân tông dễ trêu vậy sao?
Cuối cùng tìm tới đối tượng tính sổ cũng chỉ có thể là nước Yến. Hiện giờ nước Triệu đã biết, ngay từ đầu bí cảnh Thiên Đô, Ngưu Hữu Đạo đã giết mất ba trưởng lão quản sự của họ ở Thiên cốc.
Đối với việc này, ba chưởng môn của ba đại phái nước Yến cũng rất giật mình. Tên điên Ngưu Hữu Đạo này lại dám ra tay trong Thiên cốc?
Có điều, ba chưởng môn nước Yến nhìn nhân lực sau lưng mình, nhân lực nước Yến còn lại nhiều nhất, nước Triệu thì không còn một ai, thật không biết mấy người nước Triệu trước mắt này lấy đâu ra dũng khí mà đòi tính sổ với họ.
Ba đại phái nước Triệu cũng không muốn, nhưng không thể không lên tiếng, sau này sẽ khiến đệ tử bên dưới thấy thế nào? Khó chịu cũng phải đòi câu trả lời!
Long Hưu nói:
"Người của các ngươi gây chuyện ở Thiên cốc, ra tay với Ngưu Hữu Đạo trước tiên, các ngươi còn đòi lý luận?"
Không phải muốn ủng hộ Ngưu Hữu Đạo, mà là người ta đã chỉ vào mũi hỏi, tìm đến tận cửa, sao có thể lùi bước.
Mạnh Tuyên nói:
"Chúng ta không biết Ngưu Hữu Đạo đi đâu rồi, tự các ngươi đi tìm đi. Tìm được thì tùy các ngươi xử trí!"
Long Hưu và Cung Lâm Sách liếc mắt nhìn y có vẻ ngoài dự tính.
Lúc trước Ngưu Hữu Đạo không nghe lời, hiện giờ đã rõ nguyên nhân, là vì ba trăm triệu kim tệ kia quả thực nóng tay.
Người khác cướp giật linh chủng cũng không chơi như vậy. Ngươi cướp đằng Đông một tí, cướp đằng Tây một tí, không phải một lần cướp đủ mà đi khắp nơi góp cho đủ số, đắc tội hết với người ta rồi.
Nếu nước Yến thực sự thu lại ba trăm triệu kim tệ, có lẽ hiện giờ đã bị mấy nhà vây vào, là đàng hoàng giao ra kim tệ, của đi thay người, hay là cứng mồm cắn chặt không buông? Nuốt vào cũng phải thành thực nôn ra, vậy thì còn gì thể diện; cắn chặt không buông thì lại chọc phải tổ ong vò vẽ, sẽ bị quần ẩu.
Nghĩ lại đã thấy sợ, hiện giờ coi như hiểu được lòng tốt của Ngưu Hữu Đạo rồi.
Có điều, Long Hưu và Cung Lâm Sách cũng có thể hiểu được vì sao Mạnh Tuyên tức giận đối với Ngưu Hữu Đạo. Hai người đều đã được Sơn Hải và Nghiêm Lập bẩm báo ẩn tình. Linh Kiếm sơn đưa cho Ngưu Hữu Đạo mỹ nhân lại bị hắn từ chối, cho nên Linh Kiếm sơn mất sạch thể diện. Có lẽ sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ tuyên dương khắp nơi, bên này đang muốn diệt khẩu.
Đương nhiên, một nguyên nhân là vì Ngưu Hữu Đạo xuống tay độc ác với người của Linh Kiếm sơn.
Cung Lâm Sách không vạch trần chuyện tặng mỹ nhân làm thông gia, ông ta suy nghĩ cho Ngưu Hữu Đạo, không muốn trêu quá khiến Mạnh Tuyên thẹn quá thành giận.
Long Hưu không vạch trần là vì chính ông ta cũng từng ngầm làm chuyện như vậy, sợ vạch trần ra rồi chính mình sau này sẽ tự vác đá đập chân mình.
Có điều Long Hưu cũng khá bất mãn với Ngưu Hữu Đạo. Lúc trước Long Hưu phái trưởng lão Quách Thanh Không mật đàm với Thương Triêu Tông, kết quả là Quách Thanh Không trở về bị người chặn giết, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm.
Nhưng một câu nói của Mạnh Tuyên lại làm cho bên nước Triệu tìm được bậc thang hạ xuống. Chưởng môn Tả Thừa Phong của Lạc Hà sơn trang quát:
"Được, đó là do chính các người nói, đi, tìm người đi!"
Y vung tay lên, đoàn người rời đi, có vẻ như là tìm kiếm Ngưu Hữu Đạo. Có thể tìm được hay không thì không ai biết được.
Cung Lâm Sách nhìn theo, hừ lạnh, rất khinh thường. Luận nhân lực hay thực lực, nước Triệu đều không bằng nước Yến bên này, ngay cả trên chiến trường giao chiến cũng đang bị nước Yến đánh cho liên tục bại lui, vậy mà còn dám tới kiếm chuyện, không sợ tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng ông ta quay đầu lại vẫn hỏi Mạnh Tuyên:
"Mạnh huynh, không cần phải yếu thế với nước Triệu như thế chứ?"
Mạnh Tuyên lạnh nhạt nói:
"Đây không phải yếu thế, mà là không cần phải náo đến cùng với nước Triệu. Chẳng phải Ngưu Hữu Đạo chạy rồi sao."
Cung Lâm Sách:
"Nếu bị bọn họ đuổi theo được?"
Mạnh Tuyên hỏi ngược lại:
Cung huynh rất hi vọng Ngưu Hữu Đạo sống được sao?"
"..." Cung Lâm Sách không nói được gì.
"Đi! Tìm đám yêu ma quỷ quái kia đi!"
Tiếng của Thái Thúc Phi Hoa hấp dẫn sự chú ý của người nước Triệu.
Thái Thúc Phi Hoa nhăn nhúm mặt mày, vừa bi vừa phẫn. Người nước Tấn đi vào bí cảnh Thiên Đô rốt cuộc gặp phải chuyện gì, ở đây không hề hay biết gì, hỏi ai cũng không biết, gặp quỷ rồi!
Nước Triệu bị diệt không cách nào trả lời, Yến, Vệ, Tề, Hàn, Tống đều tham dự vây công nước Tấn, sao có thể nói thật với Thái Thúc Phi Hoa, luôn mồm nói không biết gì cả.
Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông canh giữ khu vực lối ra, tận mắt thấy sự việc phát sinh, đúng là biết một chút. Nhưng đối với viêc nước Tấn cũng đã ra tay với quá nhiều thế lực tương quan, ba phái không muốn đắc tội với ai, muốn duy trì trung lập, cho nên cũng nói không biết.
Làm sao có thể tất cả đều không biết! Thái Thúc Phi Hoa nghi ngờ nước Tấn bị vây công. Để cướp phần thưởng, Khí Vân tông đã phái ra đệ tử tuyệt đối đều là tinh nhuệ. Thực lực của Thái Thúc Sơn Nhạc chắc chắn sẽ không yếu hơn người quản lý của các phái. Nếu không phải bị vây công, ít nhất cũng có người chạy ra được, làm sao đến giờ không thấy một ai?