Sau khi nỉ non một tiếng liền hỏi: “Anh Vương cũng đi cùng sao?”
Quách Mạn: “Chắc không đâu. Anh Vương đó từ trước đến nay sẽ không vì việc tư mà về sớm, chắc sẽ không vì chuyện con trai đầy tuổi mà chạy đến miếu thần gì đó đâu.”
Vô Tâm do dự, tựa hồ đã quyết định điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Miếu thần ở đâu ngươi có biết không?”
Mặc dù y đã ở kinh đô nước Tề được một khoảng thời gian, nhưng hầu như không ra khỏi cửa, đối với kinh đô nước Tề này mà nói, y vẫn là người xa lạ, vẫn chưa quen với đường đi lối lại ở nơi đây.
Quách Mạn gật đầu: “Biết ạ.”
“Đến miếu thần xem thế nào.” Vô Tâm quay người đi, Quách Mạn lập tức theo sau.
Đi đến trước cổng, Quách Mạn đang định mở cổng thì Vô Tâm dừng bước hô một tiếng “đợi đã” rồi hỏi: “Ta nghĩ mình nên thay một bộ quần áo khác.”
Quách Mạn nhìn y một lượt từ trên xuống dưới: “Tiên sinh vừa mới thay quần áo sáng nay, vẫn còn sạch sẽ, không cần thay đâu ạ.”
Vô Tâm: “Ăn mặc xuềnh xoàng quá, liệu có kinh nhờn thần linh không?
Quách Mạn hé miệng cười cười: “Thần linh ở đâu ra chứ? Chẳng qua là lừa gạt bách tính để bách tính có nơi an tâm cầu nguyện thôi, chẳng lẽ tiên sinh cũng tin điều này hay sao?”
Một Vô Tâm bình tĩnh ung dung giờ này khắc này tựa hồ lộ ra vẻ xoắn xuýt, liệu có nên đến miếu thần gặp người đó hay không?
Y đến kinh thành nước Tề cũng lâu rồi, vẫn luôn muốn gặp người đó, nhưng lại không có cách nào lấy được dũng khí đó. Được biết Anh Vương sẽ không đi cùng người đó, khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, nhưng vừa tới cửa thì lại do dự.
Quách Mạn mở cửa, bản thân Vô Tâm cũng không biết mình bước theo ra ngoài như thế nào nữa.
Hai người vừa đi ra khỏi ngõ, một bà lão đứng dựa bên tường đột nhiên cất tiếng gọi: “Là Vô Tâm tiên sinh và Quách Mạn cô nương sao?
Bà lão đó chính là Nhan Bảo Như, nàng ta không biết Vô Tâm trông thế nào, cũng chưa từng gặp qua, nhưng từng thấy Quách Mạn ra vào,
nên đoán ra thân phận của Vô Tâm cũng không khó, không gặp y đi vào, nhưng nam nhân đi từ trong ngô nhà đó ra thì còn có thể là ai khác?
Vô Tâm và Quách Mạn cùng lúc quay đầu lại nhìn, Quách Mạn cau mày nói: “Bà là ai?” Lúc Quách Mạn đi vào ngõ có gặp bà lão này nhưng không hề để ý.
Đối phương đột nhiên gọi tên tục của hai người, khiến cho người ta cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nhan Bảo Như: “Ta là tán tu Nhan Bảo Như, cầu mong Vô Tâm tiên sinh cứu ta. Ta biết tìm đến tiên sinh như vậy là quá lỗ mãng, nhưng ta thật sự là bị ép không còn cách nào khác, Trên đường đến Thiên Đô bí cảnh, ta không may gặp phải độc thủ của Ngưu Hữu Đạo.”
Cho dù không có mấy người dám động đến đệ tử của Quỷ Y, nhưng tình huống dị thường này vẫn khiến hai người có chút cảnh giác.
Nhan Bảo Như cũng đã chú ý tới, đầu đường cuối ngõ đã có người đang tiếp cận, nhưng cô ta không quản được nhiều như vậy, rất nhanh thôi, đùng đùng một năm một mười sẽ trần thuật hết cảnh ngộ của mình ra, không còn bất cứ sự giấu diếm nào.
Cô ta biết rõ vị đệ tử Quỷ Y này rất hiếm khi mới ra ngoài, gặp được một lần là không hề dễ, bản thân họ cũng không biết làm sao để tiếp cận và xông vào ngôi nhà kia mà không tạo ra tình huống gây hiểu lầm.
Cũng nghe nói vị Vô Tâm tiên sinh này rất có phong phạm của kẻ làm thầy, có vẻ xa rời nhân tình thế thái, sẽ không dễ dàng đồng ý giúp người khác.
Biết chắc nếu làm như vậy, quay đầu lập tức sẽ có người muốn giữ nàng ta lại, muốn điều tra rõ ràng thân phận của nàng ta.
Nàng ta biết thân phận của mình chỉ có thể bại lộ một lần, nếu bại lộ rồi, rất nhanh chóng có thể bị người của Tam Đại Phái biết, và sau đó sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của bọn chúng.
Thân phận bại lộ rồi, nếu vị đệ tử Quỷ Y này không đồng ý giúp nàng ta, vậy thì bản thân nàng ta sẽ chỉ còn lại một con đường cuối cùng, chỉ có thể mai danh ẩn tính về sau, trốn trốn tránh tránh đến chân trời góc bể, không dám xuất đầu lộ diện nữa.
Cho nên việc khẩn cầu người ta tương trợ chẳng hề có chút giấu diếm nào, tìm được vị này cũng không dám giấu diếm lừa gạt, nếu không lại tự rước lấy phiền toái lớn.
Cho nên nàng ta chỉ có thể nói sự thật, nếu đối phương từ chối, bản thân sẽ lập tức phải chạy đi ngay.
Nàng ta sẽ không để cho mình rơi vào tay những ánh mắt rục rịch manh động từ tứ phía kia. Cái chức thứ nhì đan bảng gì đó chỉ là trò cười, căn bản không chịu được việc thế lực khắp nơi làm lợi và trao đổi lợi ích với nhau, không nói Ngưu Hữu Đạo, tam phái trung lập chào hỏi đại với một nhà nào đó là có thể khiến cho nàng ta trở thành dĩ vãng.
Quách Mạn kinh ngạc nhìn kĩ đối phương, vị này chính là cao thủ đứng nhì đan bảng Nhan Bảo Như sao? Sao lại cải trang thành một bà lão lôi thôi lếch thếch thế này?
Nghe đến đoạn đây là người có thù với Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt Quách Mạn có chút mập mờ.
Cái gì mà Nhan Bảo Như, cái gì mà người đúng thứ hai đan bảng, Vô Tâm chẳng quan tâm đến mấy thứ đó, có quá người người tìm đến y, y không thể nào bận tâm hết được chi tiết của từng người.
Nghe được lại là người đến cầu xin mình giúp đỡ, những chuyện tương tự hắn đã nghe đến tê người rồi, những loại lí do kì quái hiếm thấy hắn đều đã nghe qua, không muốn phải nghe tiếp nữa, chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng khi nghe tới Ngưu Hữu Đạo, nghe tới vị này là bị Ngưu Hữu Đạo hãm hại, Vô Tâm dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng ta.
Đợi Nhan Bảo Như ánh mắt tràn đầy sự cầu khẩn nói xong, Vô Tâm bình tĩnh hỏi: “Bà làm thế nào chứng minh những điều bà nói là thật?”
Nhan Bảo Như vội hỏi: “Dựa vào sức ảnh hưởng của tiên sinh, chỉ cần tiên sẵn lòng nghe ngóng, chứng minh thật giải không hề khó, tại hạ cũng không dám lừa gạt tiên sinh.”
Vô Tâm quay đầu lại theo đường đi, mắt nhìn theo hướng đi ra khỏi thành, trong mắt hiện lên một chút xoắn xuýt do dự, cuối cùng quay đầu trở về: “Không đi nữa!”
“Ách…” Quách Mạn hơi sửng sốt, lại nhìn thấy đôi mắt trông đợi của Nhan Bảo Như, xong cũng quay về theo.
Nhan Bảo Như buồn bã nói: “Tiên sinh, chỉ cần tiên sinh cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiên sinh.”
Vô Tâm quay lưng mà đi, lạnh nhạt nói một câu: “Đưa bà ta qua đây.”
Trong mắt Quách Mạn hiện lên vể đầy kinh ngạc, không biết bao nhiêu người đến cầu xin giúp đỡ tiên sinh đều không đồng ý, không ngờ Nhan Bảo Như không biết thật hay giả này vừa đến, mới vừa mở miệng, tiên sinh đã tiếp chuyện rồi.
“Đi thôi, tiên sinh cho phép bà đi cùng ngài, không nghe thấy hay sao?” Quách Mạn gọi Nhan Bảo Như.
“A!” Chính Nhan Bảo Như cũng không thể tin được, nghe nói vị này không dễ nói chuyện, thế mà lại dễ dàng đồng ý rồi?
Nàng ta mừng rỡ đến phát điên, cuống lên vội vàng đuổi theo Vô Tâm, ném luôn cả cái gậy kia đi.
Những người canh xung quanh chỉ biết nhìn nhau.
“Đi rửa hết những thứ trên mặt cô đi.” Vừa vào đến sân, Vô Tâm liền nhắc nhở Nhan Bảo Như.
Vừa gặp mặt y đã biết làn da trên mặt Nhan Bảo Như không phải là thật, chi là bôi lên thứ gì đó.
Không nhờ Quách Mạn phải động tay, Nhan Bảo Như tự mình múc nước giếng rửa sạch mặt, lúc đối diện với Vô Tâm là một gương mặt xinh đẹp, thần sắc có chút bồn chồn lo lắng.
Có xinh đẹp hay khoog, Vô Tâm cũng không có cảm giác gì, chỉ hỏi một câu: “Ngươi trúng độc khổ thần đan?”
Nhan Bảo Như hấp tấp nói: “Tiên sinh có thể chữa được không?”
“Không biết.” Đó là câu trả lời của Vô Tâm, đồng thời bảo Quách Mạn đi chuẩn bị đồ.
Rất nhanh chóng, Quách Mạn đã dọn xong các vật phẩm chữa bệnh thường dùng của Vô Tâm, đổ nước vào trong ba chén nước sạch.
Vô Tâm nói một câu “đưa tay ra đây”, rồi nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay trỏ của Nhan Bảo Như, dùng ngân trâm trọc cho máu chảy ra, nắm đầu ngón trỏ nhỏ vài giọt máu vào ba chén nước, sau đó bỏ tay nàng ra, lấy từ trong đống bình và lọ ra ba thứ bột màu trắng, lục, đen, rắc vào trong ba chén nước kia.