“Đạo gia, việc này hoặc là Vương Tôn không nhắn ý tứ của ngươi đúng chỗ, hoặc là do bản thân Ngân Cơ không làm theo lời của ngươi.”
Giơ tay lên chỉ lên bản đồ của Thánh Cảnh ở trên tường:
“Hoang Trạch tử địa có phạm vi lớn như vậy, chỗ ẩn thân bí ẩn, khả năng đám La Thu vô tình gặp được cực kỳ bé nhỏ. Theo lý thuyết, chuyện lớn như vậy, Vương Tôn không thể nào không truyền đạt đúng chỗ được, như vậy chỉ còn một khả năng, khả năng chính là Ngân Cơ không nghe lời của ngươi để làm việc. Việc này sau hãy liên hệ với bên kia hỏi một chút thì sẽ biết rõ thôi.”
Trong lồng ngực nghẹn một hơi, Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, tỉnh táo ngẫm lại, phân tích của Viên Cương có đạo lý, sau đó mặt cứng đờ nói:
“Hỏi bên đó một chút, ngoài ra bảo bên kia báo cáo cặn kẽ chuyện đã xảy ra như thế nào.”
“Được.”
Viên Cương gật đầu, lại hỏi:
“Thỉnh cầu của bên Hồ tộc, chuyện của La Phương Phỉ làm sao giờ?”
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo nhìn thư ở trên bàn, trong thư truyền tới báo chuyện La Phương Phỉ biến thân, việc này quá mức ngoài dự liệu của bên này, thì thầm một tiếng:
“La Phương Phỉ vậy mà lại yêu hóa.”
Lữ Vô Song:
“Dù sao nàng cũng là nữ nhi của Ngân Cơ, trong cơ thể có một bộ phận là huyết thống của Hồ tộc, chắc là huyết thống Hồ tộc trong cơ thể khi chịu kích thích cực lớn nên đã thức tỉnh, bằng không làm sao có thể đột nhiên bị yêu hóa được? Chỉ là không ngờ tới sau khi thức tỉnh, La Phương Phỉ lại có thực lực mạnh như vậy, lại trực tiếp tiến cấp tới mức có thể giao thủ với Lam Đạo Lâm. Đã có thực lực mạnh như vậy, hỗ trợ chữa trị tốt cho nàng, có thể trợ lực lớn cho chúng ta.”
Ngưu Hữu Đạo hơi gật đầu, đây cũng là việc mà hắn xem trọng, chuyện này chỉ sợ là bất ngờ thu hoạch được từ trong bất hạnh, nếu không có lần bất hạnh này thì ai cũng sẽ không ngờ được trong cơ thể của La Phương Phỉ còn ẩn dấu tiềm lực thần kỳ như vậy.
Nhưng trong thư mà Hồ Tộc gửi tới lại báo một tình huống bất hạnh, dường như La Phương Phỉ đã chìm vào giấc ngủ, làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Bên Hồ tộc đã nghĩ hết biện pháp, mấy người Côn Lâm Thụ cũng đã dùng tu vi cường đại để hỗ trợ, nhưng La Phương Phỉ vẫn không có cách nào tỉnh lại được.
Việc này khá là quái dị, La Phương Phỉ bị thương nhẹ nhưng tuyệt đối không đến mức không thể tỉnh lại được, cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì sau khi biến thân sinh ra cái gì hay không.
Hồ tộc thỉnh cầu bên này, hy vọng bên này có thể giúp một tay, dù sao Hồ tộc bị phong bế ngăn cách với bên ngoài, người có thể tín nhiệm nhờ giúp đỡ được cũng chỉ có bên này, bản thân Hồ tộc cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể xin bên này giúp đỡ mà thôi.
Ánh mắt của mọi người nhìn vào hắn, chỉ thấy chắp tay đi tới đi lui, rõ ràng đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
Người quen biết hắn đều biết, mỗi khi hắn có dáng vẻ này rất có thể lại chuẩn bị đưa ra quyết định trọng đại gì đó, sau đó đều giữ vững sự an tĩnh không quấy rầy hắn.
Một hồi lâu sau, Ngưu Hữu Đạo dừng bước trước mặt Lữ Vô Song, than thở:
“Cửa ra vào bên Thánh Cảnh, tuyến đường bên Vương Tôn có thể phải chặt đứt, tạm thời có thể phải dùng người của ngươi rồi.”
Lữ Vô Song hiểu, chuyện này không liên quan gì tới sự sống chết của Toa Như Lai, mấu chốt là trước đây Toa Như Lai không dám làm hành động quá lớn, khống chế việc thu mua lòng người trong Đại La Thánh Địa, bên cửa ra vào Thánh Cảnh, người của Đại La Thánh Địa chắc là sẽ bị thanh tẩy, cũng có nghĩa là liên hệ giữa bên này và Thánh Cảnh sẽ bị cắt đứt.
Lữ Vô Song nói:
“Người ta sắp xếp bên Ô Thường có thể bắt đầu dùng được rồi, chỉ sợ không quá ổn định thôi, một khi Ô Thường muốn điểu chỉnh người ở cửa ra vào Thánh Cảnh thì sợ là cũng sẽ bị chặt đứt.”
Nói ra là chuyện thực tế, dù sao nàng cũng không còn là thân phận trước kia nữa, không tiện tiếp tục làm gì.
Ngưu Hữu Đạo:
“Không liên quan, trước tiên dùng tạm đã. Bên ta đã nắm giữ nhược điểm của một số người trong Phiêu Miểu Các, đợi ta sàng lọc xong là có thể tiếp tục. Sau khi bắt đầu dùng người của ngươi thì bảo hắn liên hệ trực tiếp với Vương Tôn.”
Lữ Vô Song gật đầu tỏ ra là đã hiểu, việc liên hệ trực tiếp với bên Hồ tộc vẫn đặt vào tay Vương Tôn thì có thể tin tưởng hơn chút:
“Vấn đề là bên La Phương Phỉ làm sao bây giờ, tìm người chữa trị, bây giờ tình huống cửa ra vào Thánh Cảnh như vậy, nếu không có bọn Ô Thường dẫn đường, người ngoài muốn vào trong đó cơ bản là không thể nào.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Luận việc chữa bệnh cứu người, sợ rằng không ai thích hợp hơn so với Quỷ Y.”
Lữ Vô Song nhíu mày:
“Sợ rằng Quỷ Y cũng không có biện pháp vô duyên vô cớ xông vào đó.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Việc này để ta giải quyết, ta đang muốn đích thân đi tới Dược cốc.”
“Ngươi tới Dược cốc ư?”
Lữ Vô Song kinh ngạc, mọi người đều không hiểu lắm.
Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Chuyện Thánh La Sát sợ là tâm bệnh của Ô Thường rồi, bây giờ lại xuất hiện một người có thể giao phong chính diện với Lam Đạo Lâm là La Phương Phỉ nữa, chỉ sợ sẽ càng làm Ô Thường bất an, lấy chuyện Mao Lư sơn trang làm mồi, lúc nào cũng có thể phá cuộc, nhất định phải ổn định Ô Thường. Cuộc quyết chiến cuối cùng còn chưa hoàn toàn chắc chắn thì không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không chẳng những phải trả giá quá lớn mà còn dẫn tới kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên phải ổn định Ô Thường!”
Mọi người càng cảm thấy khó hiểu hơn, việc ổn định Ô Thường có liên quan gì tới Quỷ Y, mà hắn còn phải đích thân tới Dược cốc? Lữ Vô Song hỏi:
“Có ý gì?”
Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại khoát tay áo, chuyện này tạm thời không muốn nhiều lời, chuyện cho tới bây giờ không phải là không tín nhiệm mọi người mà là kế hoạch của hắn sẽ tạo thành khủng hoảng cho mọi người, không cần thiết, cũng không muốn phí miệng lưỡi:
“Sau này các ngươi sẽ biết. Chuyện La Thu chết có thể tung tin đồn ra rồi.”
Dường như hắn đã quyết định, mọi người cũng không tiện nói thêm cái gì, tin rằng trong lòng hắn đã có tính toán, sau đó mọi người vội vàng rời đi.
...
Khí Vân tông, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư vội vã tới một chuyến, gặp mặt Ô Thường nói chuyện một lúc lâu, sau đó lại rời đi.
Sau khi nhìn theo hai người phá không rời đi, Ô Thường hiếm thấy nhíu mày, thì thầm một tiếng:
“La Phương Phỉ!”
Hắc Thạch ở một bên tấm tắc nói:
“Xem ra là tác dụng của huyết mạch Hồ tộc. Thật không ngờ, huyết mạch của La Phương Phỉ sau khi thức tỉnh lại có thực lực trong nháy mắt đột nhiên tăng mạnh như thế.”
Ô Thường trầm ngâm:
“Một Thánh La Sát, bây giờ lại lòi ra một La Phương Phỉ...”
Hắc Thạch bỗng nhiên ý thức được sự lo lắng của y, đối thủ đã có thế lực ngang với bên này rồi.
Ô Thường chợt quay đầu lại hỏi:
“Đối với Mao Lư sơn trang, bên ngươi đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Hắc Thạch:
“Đều đã dựa theo Thánh Tôn phân phó để sắp xếp, đã điều hết các cao thủ am hiểu phá dịch của Phiêu Miểu Các, kế tiếp còn có thể âm thầm điều hành gia phá dịch từ các quốc gia tới. Chỉ có điều... chặn việc phục chế mật thư của bên kia dễ, nhưng nếu không lấy được hàng mẫu văn dịch thì sợ rằng việc phá dịch sẽ hơi khó, chỉ sợ sẽ cần rất nhiều thời gian.”
Sở dĩ lo lắng tới thời gian là vì đã nhìn ra tình huống của Thánh La Sát còn chưa biết rõ đã lại xuất hiện một La Phương Phỉ, bên này sợ là không nhịn được nữa rồi.
Ô Thường có thể hiểu được, thu thập một đống mật thư, phân tích, phá dịch chắc chắn là vô cùng trắc trở, nhưng nếu có thể có được một phần mật thư dịch chế ra văn bản thì sẽ có được một bộ phận nội dung, cao thủ phá dịch có thể nhanh chóng giải được tất cả mật thư, nhưng người tiếp nhận loại mật thư này chắc chắn sẽ không dễ tiết lộ bí mật văn dịch, rất có thể sau khi xem thư liền hủy đi, dưới tình huống không đánh rắn động cỏ, lại không dám dễ dàng động tới phương diện có liên quan.