Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 549: Nhường lại Nam Châu 

Edit: Luna Huang

Quản Phương Nghi cùng đi theo về trong đình ngồi xuống, cau mày nói: “Thái Thúc Hùng rất hiểu rõ về hắn sao? Sao lại dễ dàng tiếp nhận hắn như vậy nhỉ?.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Người có năng lực đi đến chỗ nào cũng đều như thế.”

Quản Phương Nghi khẽ nói: “Hiện tại biết người ta không dễ chọc rồi đi, thế lúc trước tội tình gì đi trêu chọc người ta chi vậy?”

Ngưu Hữu Đạo cũng chầm chậm ngồi xuống, hai tay vịn chuôi kiếm chống ở trước người, giải thích: “Không phải ta muốn trêu chọc hắn, mà là hắn cắn chết không chịu buông tha ta a, ta không đánh trả cũng không được, ta không làm chết hắn, hắn liền chơi chết ta.”

Quản Phương Nghi: “Ta chạy ngược chạy xuôi theo ngươi đuổi giết hắn, ngươi chí ít cũng phải cho ta chết rõ ràng a, đến tột cùng là hai người các ngươi làm sao lại kết thù, còn nhất định là không chết không thôi nữa?”

Ngưu Hữu Đạo gật gù nói: “Việc này nói ra rất dài dòng, nói cho cùng vẫn là bởi vì nữ nhân.”

Quản Phương Nghi trợn mắt nói, “Vì Đường Nghi?”

“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.

Quản Phương Nghi ‘chậc chậc’ ra tiếng, “Hai người các ngươi, tên nào tên nấy đều không phải là dạng ăn chay, đều không phải là người dễ dàng động tình vì nữ nhân, Đường Nghi này có mị lực đủ lớn nha, thế mà có thể đồng thời hấp dẫn được cả hai luôn, còn có thể khiến cho cả hai tranh giành tình nhân đấu đến chết đi sống lại, ngay đến lão nương cũng có chút hâm mộ đây này.”

“Không phải là tranh giành tình nhân gì hết. Ta mới đầu gặp tên kia liền đã biết hắn là người nguy hiểm rồi, vô luận là bối cảnh hay là thế lực, ta cũng không bằng được hắn, nên ta ước gì tránh xa hắn ra một chút. Ngay từ đầu ta cũng không có nghĩ đến, hắn thế mà lại đang còn theo đuổi Đường Nghi. Mà có theo đuổi Đường Nghi thì cũng thôi đi, tên này lại còn có tâm thuật bất chính*, hốt Đường Nghi vào tay cũng chỉ là thứ yếu, mục tiêu chân chính của hắn chính là tên Triệu Hùng Ca kia!” (* ý nghĩ xấu)

“Mặc kệ ta với Đường Nghi có như thế nào, thì danh phận hai người chúng ta cũng bày ra đó, vì thế nên ta vô duyên vô cớ liền trở thành chướng ngại vật trong mắt hắn. Người có thể lấy chuyện chung thân đại sự* của chính bản thân ra để lợi dụng, có rắp tâm như nào là có thể nghĩ, một khi đụng chuyện tất nhiên sẽ là người không từ thủ đoạn. Người mà ngay cả chính bản thân mình cũng đều không đối xử tốt, ta còn có thể trông đợi hắn đối xử tốt với ta sao? Lúc ấy ta liền biết bản thân đã gặp phải nguy hiểm, khi đó thật đúng là chạy trối chết a!”

“Từ đó, hai chúng ta liền bắt đầu giao thủ. Hắn vì muốn thành hỷ sự với Đường Nghi, nên hạ tử thủ* với ta, còn ta biết chắc hắn sẽ không bỏ qua cho ta, vì muốn triệt đi tai hoạ ngầm này, ta cũng hạ tử thủ lại với hắn, hai người ngươi tới ta đi. Đấu càng lâu về sau, càng ngày đều càng hiểu rõ về nhau, đều ý thức được, dã tâm của hắn không chỉ ở tại mỗi Bắc Châu, còn dã tâm của Thương Triều Tông cũng không chỉ ở mãi một góc nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải rắc rối với Yến quốc, thậm chí không chỉ là Yến quốc không thôi.” (*xuống tay giết chết)


“Chuyện đi đến trình trạng hiện nay, thì đã không phải là vấn đề Đường Nghi hay Triệu Hùng Ca nữa rồi, sau khi ta với hắn liên tiếp giao thủ, đều đã biết được năng lực của đối phương như thế nào, hai bên đều ý thức được đối phương sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chướng ngại của mình, cho nên đến giờ, coi như không có Đường Nghi hay Triệu Hùng Ca nữa, thì hai chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải giao thủ tiếp. Hậu quả ra sao là có thể nghĩ, nên cả hai đều không muốn cho đối phương phát triển an toàn, để đối phương ngày càng trở thành hậu hoạn lớn hơn cho mình, nên đều muốn bóp chết đối phương ngay từ khi còn nhỏ yếu, có cơ hội liền sẽ hạ tử thủ ngay, cũng sẽ không khách khí.”

Quản Phương Nghi: “Hắn hiện tại đã đi Tấn quốc, tạm thời đã không còn xung đột lợi ích, ngươi không phải thích cùng người khác đàm luận sao? Không ngại thừa cơ nói chuyện với hắn thử xem.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã đi đến một bước này, nào có đơn giản như vậy, không tính thù hận, mặt khác cũng không tính, chỉ một lẽ thế này thôi, nếu hắn tới tìm ta nói chuyện giảng hoà, ta có thể tin tưởng hắn sẽ bỏ qua như thế sao? Ta dám để cho hắn phát triển an toàn sao? Ngược lại, hắn cũng nghi ngờ y như vậy với ta. . .  . . .”

Nam Châu phủ thứ sử, đến giờ cơm, Thương Triều Tông tạm thời buông xuống công vụ trong tay, bước vào sảnh dùng cơm.

Mông Sơn Minh, Thương Thục Thanh, Phượng Nhược Nam đều ở đây, còn có La Đại An nữa.

Những người này hàng ngày đều cùng nhau ăn cơm, Mông Sơn Minh vốn không nguyện ý, nhưng do Thương Triều Tông mãnh liệt yêu cầu.

La Đại An có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm chung, tự nhiên là bởi vì đi theo Mông Sơn Minh, đương nhiên, trọng yếu nhất là vì phụ thân La An của hắn tử nạn, những người còn sống ở đây muốn cho phụ thân hắn một cái công đạo.

Về phần Phượng Nhược Nam, Thương Triều Tông vốn không nguyện ý ngồi chung với nàng, nhưng lại không chịu nổi những người bên cạnh khuyên bảo, cả đám tựa hồ đều đứng về phía Phượng Nhược Nam bên kia.

Trừ Mông Sơn Minh không đứng dậy được ra, những người khác đang ngồi thấy hắn đến đều đứng dậy chào.

Thương Triều Tông đảo mắt qua đám người chào hỏi một chút, trừ Phượng Nhược Nam ra, ngay cả ngừng lại giả đò ý tứ một chút cũng không có, phát hiện ra thiếu người, không khỏi hỏi: “Lam tiên sinh với Tiểu An đâu?”

Bên này tưởng hai người này đi cùng hắn, lúc này mới biết hai người này không đi cùng, Mông Sơn Minh lập tức lên tiếng phân phó, “Đại An, đi tìm xem Lam tiên sinh đang ở đâu đi.”

“Vâng!” La Đại An nắm hai cây thương không rời, lập tức chạy ra ngoài.

Không bao lâu sau, La Đại An chạy trở về, “Vương gia, Lam tiên sinh mời ngài ra ngoài một chút.”

Thương Triều Tông hơi kinh ngạc chút, chợt nhanh chân bước ra.


La Đại An cúi người kề sát tai Mông Sơn Minh thì thầm một trận, lại đẩy Mông Sơn Minh đi ra ngoài.

Thương Thục Thanh nhìn ra được là có chuyện, nếu bên này có chuyện cũng sẽ không né tránh giấu nàng, liền cũng đi theo ra ngoài.

Trong sảnh chỉ còn mỗi mình Phượng Nhược Nam ảm đạm ngồi đó, trong sảnh này cũng không còn ai khác, Lam Nhược Đình gọi mọi người rồi đi, vậy người họ muốn tránh né khẳng định chính là nàng.

Bây giờ nàng đã gầy đến nỗi không thành dạng, đâu còn thần thái của một vị nữ tướng quân năm đó, một thân công phu cũng đã buông xuống, đã không tập luyện nữa rồi.

Từ sau khi thảm kịch đó xảy ra, Thương Triều Tông liền tách ra ngủ riêng, Thương Triều Tông thậm chí mang theo hai mỹ cơ do nhà nàng tiến hiến cho, rêu rao đi qua trước mặt nàng, mà hai mỹ cơ do nhà nàng tiến hiến kia vì muốn rũ sạch quan hệ với Phượng gia, cực kỳ nịnh nọt Thương Triều Tông, cũng không cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì.

Nàng biết, nếu không phải bởi vì có Thiên Ngọc môn đè lấy, Thương Triều Tông đã sớm bỏ nàng.

Mà bị hai mỹ cơ kia khi nhục, nàng cũng chịu không có lên tiếng, nàng biết nếu nàng đi nói với Thương Thục Thanh, Thương Thục Thanh nhất định sẽ ra mặt giúp nàng.

Nhưng là nàng không nói, không có tố khổ trước bất kỳ ai.

Nàng không nói, hạ nhân trong phủ coi như biết cũng sẽ không đi nói, người nào không biết Phượng gia kém chút đã giết chết vương gia chứ, đều biết vương gia rất bất mãn với vị vương phi này.

Cái nhà này đều coi ý nguyện của Thương Triều Tông là chủ, dần dà bọn hạ nhân cũng bí mật đối xử rất bất kính với Phượng Nhược Nam.

Nhà mẹ đẻ cũng biết nàng ở chỗ này khẳng định sẽ không được tốt, mà giữa vợ chồng đã không còn đánh hay cũng chẳng có gây gỗ gì, Thiên Ngọc môn cũng không biết làm sao? Bành Hựu Tại cũng đã nhiều lần cho người qua gặp nàng, muốn mang nàng rời đi.

Thế nhưng nàng không đi.

Nhà mẹ đẻ muốn giết trượng phu nàng, kết quả trượng phu nàng lại giết mất hai ca ca của nàng, khi đó nàng không có chọn đứng về phía nào, hiện tại cũng sẽ không chọn về phe ai, mặc kệ Thương Triều Tông đối xử với nàng như thế nào, nàng cũng cứ sống mòn như vậy, sống y như khúc gỗ mục, qua một ngày tính là một ngày…


Trong đình viện, Lam Nhược Đình chắp tay: “Vương gia, Mông soái, quận chúa.” Rồi móc từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Thương Triều Tông, thấp giọng nói: ” Đạo gia gửi thư.”

Vừa nghe nói là thư Ngưu Hữu Đạo gửi, đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh lập tức toát ra thần thái, nhìn chằm chằm bức thư đang đưa tới tay ca ca nàng.

Thương Triều Tông tiếp thư xem, xem xong thần sắc đột nhiên chấn động, trong mắt đầy kinh nghi bất định, lại đưa thư cho Mông Sơn Minh nhìn xem.

Mông Sơn Minh xem qua xong cũng giật mình không nhỏ, thư cuối cùng được chuyển đến tay Thương Thục Thanh.

Nội dung trong thư đại ý là thế này, Thiên Ngọc môn sắp lăn ra khỏi Nam Châu, chuyển tới Bắc Châu, Đại Thiền sơn Bắc Châu sẽ chuyển đến Nam Châu, tiếp quản thay cho Thiên Ngọc môn, đến lúc đó sẽ có người tới trước khống chế cục diện, dặn bên này cần chuẩn bị tốt để phối hợp.

Mấy người quay mặt nhìn nhau, đều tỏ vẻ khó có thể tin.

Thương Triều Tông nhỏ giọng nói: “Thiên Ngọc môn sắp sửa rời đi, vì sao cả chúng ta lẫn người Thiên Ngọc môn đều không có nhìn ra chút dị dạng nào vậy?”

Mông Sơn Minh: “Vị Đạo gia kia nhất quán đều là như vậy, không đến bước cuối cùng lật bài, sẽ không dễ dàng để cho đối thủ biết được át chủ bài của mình, cũng sẽ không tuỳ tiện cho đối phương có cơ hội lật bàn. Nếu hắn đã an bài như vậy, khẳng định đã có bố trí rồi, vương gia phối hợp theo là được. Đã cùng Thiên Ngọc môn náo thành dạng này, đuổi Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu cũng có lợi hơn cho chúng ta.”

Lam Nhược Đình cảm khái, nói: “Chơi lớn quá a! Cũng không thấy có chút gợn sóng gì, liền ép Thiệu Bình Ba chạy khỏi Bắc Châu, bây giờ lại sắp sửa trục xuất Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu, từng chuyện đều là không nhỏ, chúng ta chỉ biết hắn chạy ra ngoài một chuyến, liền đã lặng yên không một tiếng động làm xong mọi chuyện, thật không biết hắn như thế nào làm được, vị này, ta thật sự bội phục hắn luôn rồi.”

Thương Triều Tông: “Chiếu theo lời trong thư nói, cũng chỉ là chuyển sang nơi khác, Bắc Châu những năm này kinh doanh cũng không tệ, tính ra Thiên Ngọc môn cũng không có thiệt thòi gì.”

“Không có thiệt thòi gì? Vị Đạo gia này của chúng ta cũng không phải là loại lương thiện gì!” Lam Nhược Đình hỏi lại: “Vương gia đã quên trước đó Đạo gia bảo chúng ta bí mật chiêu hàng Thiệu Đăng Vân rồi sao?”

Thương Triều Tông ngớ ra một chút, phản ứng lại, trước đó còn cho rằng chiêu hàng Thiệu Đăng Vân ở xa như thế cũng không có ý nghĩa gì lớn, làm không tốt còn trêu chọc Yến Đình tức quá chó cùng rứt giậu nữa, hiện tại mới hiểu được, nguyên lai là đào sẵn cái hố ở đó chờ Thiên Ngọc môn chui qua.

Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, cũng cảm khái: “Thượng binh phạt mưu*, không đánh mà thắng, vị Đạo gia này chân chính là một tay hô phong hoán vũ, thật rất bản lãnh a! Vương gia có thể có được Đạo gia tương trợ, là phúc khí của vương gia, đủ chống đỡ cả trăm vạn hùng binh!” (* Binh pháp tôn tư: Đánh địch đầu tiên là đánh bằng mưu)

Thương Thục Thanh bưng lá thư lặng im nghe lấy, nghe thấy đám người tán dương hắn, trong lòng không hiểu cảm giác sao giống như là đang khen nàng vậy, niềm ngọt ngào dâng lên trong lòng, trong đầu là hình bóng một người, đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa trước bàn trang điểm, tùy ý để cho nàng chải tóc, chỉ là không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại. . .  . . .

Tiêu Dao cung, trong đình ngọc lầu son, phồn hoa tươi đẹp, Bành Hựu Tại đang một thân một mình ngồi tĩnh tọa trong sảnh, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.

Hắn có chút kỳ quái, không biết Tiêu Dao cung đột nhiên gọi hắn khẩn cấp chạy đến là có chuyện gì, hại hắn một đường phong trần mệt mỏi chạy tới.


Trong lầu son, đại môn* nạm vàng sơn son bỗng nhiên mở ra, cung chủ Tiêu Dao cung Long Hưu dẫn theo mấy người đi ra. (cửa lớn)

Bành Hựu Tại lập tức đứng lên hành lễ, “Gặp qua cung chủ.”

Long Hưu mỉm cười nhấn nhấn tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống ghế thượng vị*, cười nói: “Bắt ngươi từ thật xa chạy tới đây, vất vả rồi.” (*ghế chính trong sảnh)

Bành Hựu Tại khách khí nói: “Không sao. Không biết cung chủ gọi tại hạ đến đây là có gì phân phó?”

Long Hưu hỏi: “Nam Châu bên kia, mâu thuẫn giữa ngươi với Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông vẫn còn chưa hóa giải xong sao?”

Bành Hựu Tại vội nói: “Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đại cục Nam Châu.”

Long Hưu thình lình ném ra một câu, “Bắc Châu bên kia, Đại Thiền sơn với Ngưu Hữu Đạo có quan hệ cũng không tệ lắm, Đại Thiền sơn cũng có ý muốn tặng Bắc Châu lại cho Thiên Ngọc môn, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bành Hựu Tại ngạc nhiên, hồ nghi hỏi lại: “Tại hạ ngu muội, lời này của cung chủ là có ý gì?”

Long Hưu: “Bắc Châu có ý muốn về lại Yến quốc, Đại Thiền sơn lạc đường biết quay lại, cử động lần này tính là có công lao, hắn nhường ra Bắc Châu, chúng ta cũng không thể bạc đãi hắn. Như vậy đi, Thiên Ngọc môn các ngươi đem Nam Châu ra nhường lại, tặng cho Đại Thiền sơn, về phần Bắc Châu, liền giao lại cho các ngươi.”

“Cái này. . .” Bành Hựu Tại kinh hãi đứng dậy, thật sự là chuyện đến quá mức đột nhiên.

Long Hưu nhíu mày, “Thế nào, ngươi có ý kiến?”

Bành Hựu Tại: “Hàn quốc bên kia vì muốn chiếm Bắc Châu đã giao chiến với Yến quốc, đã bỏ ra đại giới to lớn, há có thể dễ dàng buông bỏ? Thiên Ngọc môn ta vừa đi qua đó, chẳng phải liền sẽ lập tức lao vào trong chiến tranh chém giết hay sao?”

Long Hưu: “Quá lo lắng, Bắc Châu trở về là do Đại Thiền sơn cùng Thiệu thị cùng đồng lòng muốn trở về, nên sẽ bình ổn bàn giao, các ngươi trực tiếp đi qua tiếp nhận là được. Sẽ không có nội loạn hay phản kháng gì, nhân mã Bắc Châu cùng một lòng với triều đình, nhất trí đối ngoại, Hàn quốc bên kia dù có không cam lòng cũng có thể làm được gì? Muốn cứng rắn đi đoạt không bằng!”

Bành Hựu Tại sao có thể dễ dàng buông bỏ địa bàn hắn đã có cơ sở kinh doanh sẵn rồi được, chắp tay hỏi: “Xin hỏi cung chủ, phía Tử Kim động cùng Linh Kiếm sơn bên kia đã có biết chuyện này hay chưa?”

“Đây là kết quả chúng ta đã thương lượng xong, một châu đổi một châu, Thiên Ngọc môn cũng không có thiệt thòi gì.”

Thanh âm là từ phía sau cửa truyền đến, đại môn nạm vàng sơn son lần nữa mở ra, có hai người cùng bước đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK